ngoài, trong ánh mắt, một nửa là suy tư một nửa là cẩn thận.
Rõ ràng là một cái gương mặt đã nếm đủ mùi đời, lúc này lại toát ra vẻ xa lạ và
câu nệ của một đứa bé vừa mới đối mặt với thế giới.
Karen thì tiếp tục ăn bát cơm chiên trứng của mình, anh thật sự rất đói bụng.
Lúc này cửa phòng ngủ được đẩy vào, Alfred đi đến, trong tay bưng một đĩa đồ
chua do Karen tự mình ướp và một ly nước đá, sau khi để đồ xuống trước mặt
Karen, Alfred nhìn thoáng qua Lão Saman đang đứng bên cạnh quan tài,
Mỉm cười chào hỏi:
"A, ông tỉnh rồi đấy à?"
Sau khi bắt chuyện xong, Alfred lại quay người đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa
phòng ngủ lại.
Lão Saman bắt đầu từ từ di chuyển bước chân, từng bước từng bước nhỏ, bước
đến trước bát cơm chiên trứng kia, nhìn cơm trong đó, lại nhìn về phía Karen
một chút, lúc nhìn về phía Karen, ánh mắt có chút lấp lóe và rời rạc.
Karen gấp một miệng gừng ngâm bỏ vào trong chén ăn kém với một miếng cơm
vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Ông còn có thể được ăn cái gì không?"
"Ta... cũng không biết."
"Vậy thì thử một chút đi..."
"À... cũng được."
Lão Saman ngồi xuống, cầm bát lên, lấy đôi đũa đang cắm ở trên xuống, và một
miếng cơm đưa vào trong miệng mình nếm thử.
"Thấy thế nào?"
"Hơi mặn một chút..."
"Thật sao, tôi còn cảm thấy hơi nhạt một chút." Karen nhún vai, "Có lẽ ông
cũng lớn tuổi rồi, không ăn đồ quá mặn được."
"Ta đã chết đúng không?"
Lúc hỏi vấn đề này, Lão Saman quay đầu nhìn phía cỗ quan tài đằng sau.
Ông ấy cũng rõ ràng rằng trận pháp dịch chuyển mà mình bố trí, sau khi mình
chết thì quan tài có chứa thi thể của mình sẽ được dịch chuyển vào chiều không
gian ngược, kết quả, mình và quan tài, lại đều xuất hiện ở trong căn phòng ngủ
này.
Căn phòng ngủ này ông ấy rất quen thuộc, bởi vì ban ngày ông ấy từng vào đây
để xem cái tủ lạnh.
Quan tài quăng vào trong chiều không gian ngược, lại bị câu trở về phòng ngủ;
Sau khi mình chết đi, lại bị thuật pháp Thức Tỉnh làm sống dậy;
Trong nhất thời Lão Saman cũng không biết nên dùng loại tâm thái nào để đối
mặt với người thanh niên đang ngồi ăn cơm chiên trước mặt mình này.
Mình vốn nghĩ tên đội trưởng Neo của cậu ta mới thật sự là người giỏi về ngụy
trang, nhưng mà ai biết, vị này, mới là kẻ đang ẩn nấp sâu nhất.
"Tôi rất tò mò, ông rõ ràng đã chết, sao vẫn có thể nếm ra mặn nhạt?"
"Có lẽ... Có thể là bởi vì thi thể của ta được bảo quản khá tốt."
"Như thế sao, tôi đã biết." Karen nhẹ gật đầu.
Lão Saman chết là do tự sát, ngọn lửa màu xanh lam kia trong một khoảnh khắc
đã chấm dứt mọi dấu hiệu sống trong người Lão Saman, nhưng cũng bởi vậy
nên đã giúp cho cơ thể của ông ấy được bảo quản trong trạng thái gần như hoàn
hảo, từng bộ phận trong cơ thể vẫn có thể vận hành như cũ.
Nhưng sự vận hành này cũng chỉ là tạm thời, cũng là không thể kéo dài, một khi
năng lượng linh tính còn lại trong cơ thể đã tiêu hao hết, sự vận hành của từng
cơ quan trong cơ thể sẽ dần dần xảy ra vấn đề, đến cuối cùng, sẽ triệt để biến
thành một thi thể mục rữa.
"Ngài... Rốt cuộc ngài là ai?"
Bá tước Recar sau khi thức tỉnh cũng đã từng dùng giọng điệu giống như vậy để
hỏi Karen, bởi vì trong sự nhận biết cố định của họ, những người có khả năng
thức tỉnh bọn họ, tất nhiên là những kẻ vô cùng hùng mạnh và đáng sợ.
"Lời ông nói trong văn điếu, ông tiếc bản thân không có thêm một cơ hội nữa,
tôi lại cho ông cơ hội này."
"..." Lão Saman.
Bờ môi ngập ngừng mấy lần, cuối cùng, Lão Saman vẫn bỏ qua việc hỏi thăm
thân phận của Karen, thân thể run lên, một tay bưng bát cơm còn một tay khác
xoa nắn gương mặt của mình
Bởi vì hôm nay là tang lễ của ông ấy, được phu nhân Lake trang điểm, cho nên
sau khi xoa xoa mặt của mình thì toàn bộ lớp trang điểm của Lão Saman đều rơi
xuống.
"Tang lễ của ta, bị phá hư rồi..."
"Cũng không phải, tang lễ của ông kết thúc rất hoàn chỉnh."
"Thế nhưng, điều này lại có ý nghĩa gì, mặc dù ta không biết vì sao ngài muốn
thức tỉnh ta, nhưng sau tang lễ kết thúc, cho ta thêm thời gian ba ngày, lại có ý
nghĩa gì?
Ba ngày sau, không phải ta vẫn sẽ hoàn toàn biến mất sao?"
"Thế nhưng, tôi có thể cho ông không chỉ là ba ngày."
"Cái gì!"
"Tôi rõ ràng rằng mình có năng lực này, chỉ có điều bây giờ tôi còn chưa có
cách nào làm được, nhưng ở tương lai không xa, tôi hẳn có thể cho ông thời
gian thức tỉnh càng lâu."
"Cho ta thời gian thức tỉnh càng dài hơn?"
"Đúng thế."
"Đây là điều không có khả năng, trên cơ bản năng lực thức tỉnh của Trật Tự
Thần Giáo vốn không có cách nào có thể làm đến bước này, nếu không, Trật Tự
Thần Giáo đã sớm có thể dựa vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất mà trở thành giáo hội
chính thống duy nhất rồi."
Toàn bộ thế giới Giáo hội đều rõ ràng, sự tồn tại của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất là thứ
thật sự đáng kinh sợ, nhưng toàn thế giới Giáo hội cũng đồng thời biết rõ, nếu
không đến thời khắc quan trọng nhất thì Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất của Trật Tự sẽ
không hành động.
"Tôi không cần thiết phải đi lừa ông, nếu như tôi muốn lấy được thứ gì đó từ
ông thì, cũng không cần thiết phải dùng cách lừa gạt."
Lúc này, cửa phòng ngủ lại một lần nữa bị đẩy vào, Pall cưỡi Kevin đi đến.
"Karen, lần sau lại làm món cá đông nhiều hơn một chút được không, không đủ
ăn rồi."
"Được thôi, hôm nào có rảnh lại làm."
Lão Saman nhìn Pall nói chuyện, một con mèo biết nói chuyện, cái này cũng
không làm lão Saman bất ngờ lắm, yêu thú biết nói chuyện rất ít, nhưng ông ta
cũng không phải chưa từng thấy qua.
Trên đời này cũng có mấy cái gia tộc, tuyên bố với bên ngoài là hệ thống gia tộc
tín ngưỡng, nhưng thật ra là có huyết thống của yêu thú.
"Lão già, ông tỉnh rồi à." Pall chào hỏi với Lão Saman, nó trông thấy bát cơm
trong tay Lão Sam, "Chết rồi cũng có thể ăn cơm được à, ý của tôi là, sau khi
ông ăn xong, thì có thể tiêu hóa chúng sao?"
Lão Saman đưa tay sờ sờ bụng của mình, nói: "Ta có thể cảm giác được, mặc dù
rất chậm, nhưng nó vẫn đang từ từ chuyển động."