Đây là một giáo đường vô cùng phổ thông, nói đúng hơn thì nó là sản phẩm sau
khi Trật Tự Thần Giáo phổ biến Điều Lệ Trật Tự.
Sau khi Giáo hội chịu ảnh hưởng lớn mà lùi về sau thế tục, khiến cho “Tín
ngưỡng” xuất hiện chỗ trống, mọi người vì thỏa mãn nhu cầu bản thân mà bịa
đặt ra những “Thần linh” mới, lưu truyền những câu chuyện kể mới.
Trên bản chất thì giáo đường có tác dụng không khác biệt lắm so với bệnh viện,
công viên, khu thương mại, chúng thuộc về kiến trúc mang tính công năng.
Wilker không biết tại sao ngài Alfred lại muốn giao nơi này cho mình, hắn dừng
chân ở ngoài giáo đường này thật lâu, ngoại trừ nơi này cách ngôi biệt thự số 13
phố Mink khá gần thì thật sự không nhìn ra được nó có gì đặc biệt.
Mãi cho đến khi Wilker đặt chân vào.
Hắn ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn trông thấy một cái bóng người quen thuộc,
trong tay đang cầm cái bình mà đứng ở đằng kia tưới nước cho giàn nho.
Không có một chút phòng bị nào, cái người kia xuất hiện ở trước mặt mình, cái
người…mà trong lòng mình vừa từng kính yêu vừa hận.
Hắn từng nâng mình cao đến đám mây, nhưng lại rời đi không một lời, khiến
cho mình ngã xuống.
Nếu như chưa từng thấy phong cảnh chỗ cao, vậy mình sẽ không cảm thấy
chênh lệch lớn như vậy, cảm giác bị đả kích cũng sẽ không dữ dội như vậy
Rasma ngẩng đầu, cũng nhìn về phía Wilker.
Hắn không có phát hiện được Wilker đến, bởi vì hắn sớm đã quen với việc chỉ
tập trung để ý đến căn phòng ngủ trên lầu ba của ngôi biệt thự kia, lúc bên kia
có cái gì bất thường thì hắn mới có thể tiến hành dò xét.
Hắn tự giễu mình là một cái người hộ lý tận tâm, vị “Bệnh nhân” kia chỉ cần
bấm cái chuông đầu giường một cái thì mình sẽ ngay lập tức xuất hiện.
Về phần những lúc khác thì hắn giống như là một người bình thường, một vị
Cha xứ bình thường.
Có thể nói đây mới là một trạng thái bình thường của một vị tín đồ Trật Tự khi
xuất hiện ở đây, không ai dám đi chọc giận sư tử đang ngủ say. Cũng chỉ có
Karen và những người khác có mang vòng tay khắc tên Karen sau khi đến đây
mới có thể tự do không bị ngăn cản.
“Wilker?”
“Thầy.”
“Thật sự là ngươi à?”
“Là ta thưa thầy.”
Hai thầy trò gặp lại nhau có vẻ hơi đột ngột, mà lại bởi vì hai bên cũng không
biết sau khi cuộc gặp gỡ đột ngột này kết thúc thì sẽ làm gì cho nên đều cực kỳ
ăn ý mà tiến hành kéo dài sự đột ngột này.
Cho dù trong quá khứ lúc quan hệ hai người tốt nhất, cũng chưa thân thiết đến
mức này, bởi vì sâu trong tính cách của Rasma vẫn là sự cố chấp cùng cực đoan;
cho nên, cũng đừng trông cậy vào cảnh tượng ôm nhau thắm thiết mà rơi lệ sau
một khoảng thời gian dài không gặp.
Cuối cùng, vẫn là Wilker phá vỡ khoảng thời gian lúng túng này trước, dù gì thì
đi theo bên cạnh người kia lâu như thế thì cũng nên học được chút gì đó.
“Thầy, ta giúp ngài tưới đi.”
Wilker chủ động đi tới, muốn đưa tay đón ấm nước trong tay Rasma.
Rasma lại dời cái bình nước đi, từ chối lòng tốt của Wilker.
“Cây này, ngươi không tưới được.”
“Cái gì?”
“Ngươi nhìn xem.”
Rasma tiếp tục tưới nước cho giàn nho, từng chùm nho, đang mọc ra với tốc độ
mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Darien gần như đã nhận thầu tất cả vườn cây trong bộ môn, kỹ thuật trồng trọt
cao siêu thì Darien cũng có, Wilker cũng đã gặp không ít lần, nhưng trước mắt,
nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì cây này không phải kết nho hay loại quả nào khác, mà là từng quả tràn
đầy năng lượng Trật Tự nồng nặc.
Đồng thời, Wilker còn nghe được tiếng nước chảy từ trong giáo đường.
Hắn quay đầu nhìn về phía giáo đường, từ nơi này có thể trông thấy Thập Tự
Giá và tượng thần phía trên.
Phía trên tượng thần, có dòng nước chảy xuống, sau khi tụ lại thành một vũng
dưới mặt đất thì lập tức chảy ngược lên trên.
Biên độ của dòng nước giống như đúc với biên độ đổ nước của cái bình trong
tay thầy mình.
Đây không phải đang tưới cây … đây là đang tiến hành thúc đẩy tăng trưởng
sau cùng, bởi vì đã đến thời điểm thu hoạch.
Thứ Rasma rót vào là tín ngưỡng, là Trật Tự, là thần trong lòng mình.
“Thầy, ngài sắp thành công rồi?”
“Đúng vậy, ta sắp thành công.”
“Chúc mừng ngài.”
“Cám ơn.”
Màn giao lưu giữa thầy trò có vẻ hơi khó chịu, mặc dù đã cố gắng tránh né
nhưng vẫn thường xuyên xuất hiện sự va chạm.
Rasma đang nghĩ là vì mình, nhưng trên thực tế, nguyên nhân thật sự là ở trên
người Wilker.
Đầu óc của Wilker bây giờ rất loạn, bởi vì hắn mơ hồ đoán được một cái khả
năng vô cùng đáng sợ.
Lúc trước khi vừa tiến vào khán thính phòng ở trang viên Ellen để tiếp nhận sự
“bồi dưỡng”, hắn đã từng có rất nhiều sự phỏng đoán dành cho thầy của mình,
bây giờ khi hồi tưởng lại thì không khỏi cảm thấy mình quá ngây thơ.
Mà trước mắt, khi hắn trông thấy thầy mình đang ở chỗ này và việc thầy mình
đang làm, quan hệ lập trường của hai bên rõ ràng đang dần dần đi về hướng
phức tạp và méo mó.
Thầy của mình tuyệt đối không phải ở chỗ này để bảo vệ cho ông nội của Bộ
trưởng.
Bởi vì nếu như thầy của mình thật sự làm như vậy, vậy trước kia lúc mình ở
trong giáo cũng không phải là bị chèn ép xa lánh đơn giản như vậy, có khả năng
lớn sẽ trực tiếp bị đày đến Không Gian Khai Thác, thậm chí sẽ vì dính líu với
tội danh phản giáo mà bị tống vào tù.
Cho nên, lập trường của thầy mình là đối lập với ông nội của bộ trưởng …
không, là đối địch. Wilker ngồi bệt xuống dưới đất, dùng sức vuốt trán của
mình.
Các chi tiết ở trong quá khứ bắt đầu xoay chuyển ở trong đầu, hắn bỗng nhiên ý
thức được, thật ra bất kể là Bộ trưởng hay ngài Alfred thậm chí là Neo … bọn
hắn đều đã từng cho mình rất nhiều ám chỉ.
Bọn hắn đã sớm biết sự tồn tại của thầy mình, thậm chí, đem mình thu nhận
mình vào cái đoàn thể này có lẽ cũng có một phần nhân tố này thúc đẩy. Bộ
trưởng là muốn dùng mình để ngăn cản thầy mình sao?
Không,
Không phải,
Với tính cách của Bộ trưởng, ngài ấy khinh thường làm chuyện như thế, có lẽ…
ngài ấy chỉ là muốn dùng mình, để tạo nên sự trào phúng vô tình nhất dành cho
thầy mình.
Rasma đưa tay, nhẹ nhàng sờ lên đầu Wilker, thở dài nói:
“Ai, ngươi phải chịu ấm ức rồi.”
Rasma rõ ràng rằng sau khi mình rời đi thì đứa học trò này của mình sẽ không
sống tốt lắm, nhưng hắn đã hiểu lầm.
“Thưa thầy, thật ra ta sống rất tốt.”
Rasma vui mừng nói: “Ngươi chững chạc hơn rồi.”
Biết bỏ qua những khó khăn để trấn an thầy của mình.
“Thưa thầy, ngài cũng vất vả rồi.”
Wilker từ từ đứng người lên, phủi phủi bùn đất vừa dính vào tay, hắn đã khôi
phục lại từ trong sự kích thích ban nãy.
Hắn không hận vì mình bị điều khiển, càng không bất mãn vì bị giấu diếm, sau
khi cảm xúc trong lòng chập chờn một hồi, hắn ngược lại trở nên nhẹ nhõm hơn
nhiều.
Trách không được lúc trước luôn cảm thấy có một sự xa cách cứ luôn cản trở,
hiện tại, mình cuối cùng có thể tự xuyên phá nó.
Giữa thầy và Bộ trưởng có cần mình cân nhắc và lựa chọn sao?
Không cần.
Bởi vì thầy của mình đã từng dẫn dắt mình đi ca ngợi và cầu nguyện với Thần.
Hệ thống đặc thù của Thần Giáo và giá trị quan mà hắn được bồi dưỡng có thể
thuyết minh hết thảy mâu thuẫn và hỗn loạn của thế gian, bởi vì “Thần”, có
được quyền giải thích cuối cùng.
Khi ngươi đứng sau lưng Thần linh thì vốn cũng không tồn tại vấn đề chọn phe,
bởi vì những con đường khác với con đường của Thần đều là dị đoan.
Wilker biết loại nhận biết đơn phương và cực đoan này không phù hợp với mục
đích và chủ đề của các hội trao đổi học tập mà Alfred tổ chức, nhưng mình nhất
định phải bảo đảm đầu óc của mình rõ ràng.
Đúng,
Ta,
Wilker,
Người Cầm Roi tương lai