"Nhưng nếu như ngài cần, có thể liều mạng vì ngài một lần."
"Ha ha."
Neo cầm lấy điếu thuốc đặt ở trên bàn, đặt ở chóp mũi mà hít hà: "Cảm giác rất
thú vị, giống như là đang chứng kiến lịch sử vậy."
"Trong tương lai, chúng ta có lẽ là một phần của lịch sử."
"Cho nên ta vẫn luôn đề nghị để cho cậu làm đại sứ hình tượng cho tổng bộ của
chúng ta, những lời cảm động lòng người như thế mà cậu nói cứ như không tốn
tiền mua vậy."
Karen nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, Neo thì ngồi ở bên cạnh tiếp tục hút
thuốc, đợi khoảng chừng một giờ, Dalis trở về.
"Rất xin lỗi, để hai vị đã đợi lâu."
"Không có, không có, chúng ta vừa lúc ngồi ở chỗ này tiêu hóa bữa tối một
chút." Neo đứng người lên rất nhiệt tình mà chào hỏi Dalis, thuận tay nhận lấy
cái túi chứa thuốc là và những món quà tặng khác.
Dalis hỏi: "Chúng ta sẽ làm gì tiếp bây giờ?"
Neo vỗ vỗ bờ vai của Dalis: "Trở về tổng bộ, nhưng mà phải để ngài thiệt thòi
một chút, trước hết vào ở trong phòng tạm giam."
"Đương nhiên, tất cả đều dựa theo quá trình là được."
Karen và Neo dẫn theo Dalis về tổng bộ của Đòn Roi Kỷ Luật, trước lúc tiếp
nhận điều tra thì Dalis được sắp xếp ở bên trong phòng tạm giam, đối diện với
phòng giam của anh trai hắn là Trison.
"Thiệt thòi cho ngài rồi." trước khi đóng cửa lại Neo nói một tiếng, "Lập tức sẽ
sắp xếp xong việc điều tra, chúng ta tranh thủ làm xong quá trình sớm một chút,
sau đó ngài nghỉ ngơi cho tốt."
"Được rồi, không có vấn đề."
"̀m" một tiếng, Neo đóng cánh cửa lại.
"Dalis, ngươi cũng vào đây rồi à?" Đối diện, Trison kêu em trai của mình, "Cha
có để ngươi mang theo lời gì vào cho ta không, này, Dalis, ngươi mau trả lời ta
đi chứ!"
Nhưng Dalis cũng không để ý tới anh trai của mình, mà là nhìn về phía bóng
lưng rời đi của Neo và Karen, ánh mắt ngưng lại.
...
"Vừa nãy có phải ta có chút quá lạnh nhạt rồi không?" Neo hỏi Karen.
"Có một chút."
"Nhưng ta rất khó để tỏ ra nhiệt tình, xem ra vẫn là cậu nói đúng, người bất
thường nhất trong nhà Naton lại lạ vị nón xanh này của chúng ta."
"Ừm."
"Ta sẽ mang chuyện hôm nay để nói với Bernie, vừa lúc để cho bọn người
Fanny hỗ trợ sắp xếp, đi điều tra Dalis. Chuyện về bức di thư thì ta cũng sẽ
không nói, không có cách nào mà giải thích."
"Ừm, đợi đến ngày mai Chủ giáo Dorford tự mình tuyên bố là được."
"Đúng, chờ đến lúc chính bản thân ông ta tuyên bố, nhưng mà chúng ta ngược
lại là có thể hơi thúc đẩy một chút, ví như hẹn trước một hội nghị liên bộ môn
để thương thảo về chuyện này, cậu cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy biện pháp này cực kỳ tốt."
"Đến lúc đó cậu cũng tới đi."
Lúc này, Philomena và Richard trở về sau khi ăn bữa khuya.
Neo liếc mắt Karen một cái, đi trước trên lầu tìm Bernie đi.
"Đội trưởng, chúng ta mang theo bữa ăn khuya trở về, ngài có cần không?"
Richard rất là nhiệt tình mà giơ đồ trong tay lên.
"Không cần, ta vừa ăn xong, chia cho những người khác đi."
"A, được rồi."
"Philomena, cô đến phòng làm việc của ta một chút."
"Vâng, đội trưởng."
Karen đi vào phòng làm việc của mình, ngồi xuống ở sau bàn làm việc.
Philomena đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống đối diện với Karen, sau đó đưa tay
chỉ vào chén trà trên bàn, hỏi: "Có cần phải pha trà cho đội trưởng không?"
"A, không cần."
"Nước đá?"
"Cũng không cần, sự việc có thuận lợi không?" Karen bắt đầu tìm được chủ đề.
"Thuận lợi." Philomena do dự một chút, tiếp tục nói: "Chỉ có điều là ta gặp
được bà nội, bà ấy vào thành phố."
"Lúc nào?"
"Khoảng tám giờ tối."
Karen nhẹ gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian, có thể trùng khớp. Cho nên, phu
nhân Filsher là đến gặp Dalis sao?
Hai đối tượng bị ông nội của mình nguyền rủa, gặp trong đêm nay mục đích là
gì?
"Đội trưởng, ta có loại cảm giác."
"Ừm? Cái gì?"
"Ta cảm thấy bà nội rất nhanh sẽ kéo lưới, ta là con cá ở trong kia."
"Không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi."
Philomena trừng mắt nhìn, lời nói tương tự, lúc trước Karen cũng từng nói với
mình, nhưng lần này, nói ra với vẻ có niềm tin hơn.
Cuối cùng thì sau khi xác định là do ông nội mình đặt ra lời nguyền rủa, lòng tin
của Karen quả thật được tăng cao hơn.
Đương nhiên, chỉ là đối với phương diện nguyền rủa, phu nhân Filsher là nhân
vật cùng thời đại với ông nội của mình, chắc chắn sẽ không dễ đối phó như vậy.
"Vậy thì trong khoảng thời gian này cô cũng không cần về nhà, cố gắng ở lại
trong tổng bộ, cố gắng bổ sung trang thiết bị liên lạc trên người, được rồi, ta sẽ
để cho Richard phụ trách..."
"Đội trưởng, ta tin tưởng vào năng lực của mình, ta có thể kịp thời báo tin nhờ
ngài giúp đỡ."
"Chúng ta muốn chuẩn bị cho thật cẩn thận, được chứ?"
"Vâng, ta đã biết."
"Ta sẽ để cho Richard đi cùng cô trong những ngày này."
Philomena nhíu nhíu mày.
"Không nên hiểu lầm, Richard có năng lực đặc thù mà cô không biết, có thể
truyền lại cảm giác nguy hiểm."
Ngày mai Memphis sẽ quay trở về đội, năng lực của gia tộc Alte có thể để cho
Memphis cảm giác được tình trạng của Richard, thật ra theo lý thuyết thì trên
người Karen cũng có huyết mạch Alte, nhưng không có rõ ràng như vậy.
"Được rồi đội trưởng, ta sẽ nghe theo sự sắp xếp."
"Chờ sau khi chuyện trong nhà đã xong, cô xem xét và lựa chọn thật kỹ lại cuộc
sống của mình đi."
"Ta hiểu rồi."
Karen làm một cái động tác "Mời".
Philomena đứng người lên, thật ra cô đang rất nghi ngờ Karen gọi mình vào đây
chỉ để nói về chuyện này? Nhưng tính cách của cô là sẽ không đi hỏi quá nhiều
vấn đề.
Chờ sau khi Philomena đi rồi, Karen đi vào căn phòng sát vách, trước hết tắm
một cái, sau đó thay một bộ quần áo, nằm ở trên giường.
Ở trong đầu vẫn đang không ngừng hiện ra hình ảnh bên trong tấm mặt nạ màu
bạc.
Lúc nào, mình mới có thể trở nên mạnh mẽ giống như ông nội lúc còn trẻ đây?
Nhưng nghĩ lại, ông nội ưu tú và hùng mạnh đến vậy, nhưng trong lúc thời gian
tuổi già, lại trải qua một cách kiềm chế đến vậy.
Thực lực có thể giải quyết phần lớn các vấn đề, nhưng thực lực không cách nào
giải quyết tất cả vấn đề.
Hai mắt Karen nhắm nghiền lại,
Tự nhủ:
"Chủ giáo Dorfort, ngài đi sớm một chút đi, ta muốn thăng cấp Phán quyết
quan."