của người ta dùng ba thế hệ đã hoàn thành công cuộc "Thay mận, đổi đào".
Lão Saman vì sao lại lựa chọn tự sát, cũng là bởi vì bị cục diện này ép đến mức
tuyệt vọng.
Mỗi lần đối mặt với vị Chủ giáo này, Karen đều sẽ cảm thấy một cỗ áp lực thực
lớn, nhưng không có quá nhiều hoảng sợ.
Chủ yếu vẫn là bởi vì vị Chủ giáo Bern này mặc dù từ cơ thể đến linh hồn đều
hiện ra một màu nước đen, nhưng hắn vẫn luôn nâng cao Trật Tự trên đỉnh đầu
của mình, không hi vọng nó bị bất cứ thứ gì làm bẩn.
Ông ta cực kỳ đáng sợ, nhưng nếu như ngươi thật sự đứng bên phía của Trật Tự
Thần Giáo thì ông ta sẽ không cắn ngươi.
"Cho nên, lúc trước ngài chỉ đang tiến hành kiểm tra ta mà thôi?"
"Không, cũng không phải vậy." Chủ giáo Bern lắc đầu, "Ngươi cho ta thêm
không ít dẫn dắt mới, như là câu nói kia, sát thủ là một người theo chủ nghĩa
hoàn mỹ, ha ha, đây là một tin tức rất mới."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì kết cục của người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, mãi mãi vẫn luôn thê thảm,
nếu không thì sẽ không phù hợp với thứ mà loại người này theo đuổi."
"Thật sao."
Chủ giáo Bern đưa tay khoác lên trên bờ vai Karen, để mặt mình xích lại gần,
nhỏ giọng nói:
"Trong lòng mỗi người thật ra đều có khuynh hướng về chủ nghĩa hoàn mỹ,
nhưng hiện thực ép buộc khiến cho chúng ta nhiều khi không thể không thỏa
hiệp với nó, nếu như kiên trì không đồng ý thỏa hiệp, đó chính là một sự bất cần
đối với hiện thực."
Karen do dự một chút, hỏi: "Thế nhưng, sát thủ cũng có thể mang theo mặt nạ
từ ngoài vào, hắn không nhất định cần tìm người chế tác ở đại khu thành phố
York."
Chủ giáo Bern nghe được lời này, tựa như có chút ngoài ý muốn, ông ta nhìn
xem Karen, hỏi: "Ngươi thật sự không biết?"
"Ta cần biết gì sao?"
"Theo ta được biết, mặt nạ chia làm hai loại chính, ừm, trên thực tế phần lớn đồ
vật đều sẽ phân chia thành hai loại, đó chính là vĩnh cửu và hàng dùng một lần.
Trong mặt nạ, muốn làm cho nó vĩnh cữu, độ khó cực kỳ cao, bình thường cần
một vật quan trọng nhất để làm nguyên vật liệu, đó chính là da mặt của người bị
bắt chước.
Mà hàng dùng một lần, cũng không cần thứ này, thiếu hụt là ở chỗ, ta đang nhắc
đến hàng dùng một lần cao cấp, sau khi chế tạo xong thì chỉ có thể cất giữ ở
trong một loại dung dịch đặc biệt, sau khi lấy ra khỏi dung dịch, sẽ bắt đầu biến
chất, có thể là nửa ngày, nhiều nhất sẽ không vượt quá một ngày.
Giống như là cắt một quả táo ra vậy, qua mấy giờ thì nó sẽ bắt đầu đen lại.
Cho nên ta kết luận, sát thủ là tìm người ở trong đại khu thành phố York để làm
mặt nạ."
"Vậy thợ thủ công chế tạo loại mặt nạ này ở đại khu thành phố York, ngài đều
biết rõ bọn họ sao?"
"Vấn đề mà ngươi hỏi này, cứ như là có chút chắc chắn rằng ta sẽ không tiến
hành đào sâu sự liên quan giữa ngươi và chuyện này vậy."
"Thuộc hạ chỉ đang quan tâm."
"Ta nghĩ, cái thợ thủ công mà ngươi quen biết kia, không có gì bất ngờ xảy ra,
hẳn cũng sẽ bị người của ta bắt lại, vì để điều tra ra kết quả nhanh nhất, ta sẽ ra
lệnh tiến hành tra tấn nghiêm."
So với Đòn Roi Kỷ Luật mới vừa khôi phục, trong tay của Chủ giáo Bern mới
thật nắm giữ lực lượng ngầm của đại khu, thậm chí, không chỉ có như thế, thân
phận chân thật của ông ta tuyệt đối không phải một vị Chủ giáo xếp hàng cuối
cùng.
Lúc này, Chủ giáo Bern rút từ bên trong ống tay áo ra một tấm giấy thuật pháp
màu đen viền đỏ, đưa cho Karen.
"Viết tên cái người mà ngươi quen vào đi, ta sẽ để thủ hạ của ta tới thẩm vấn
hắn sau cùng, ngươi nên cầu nguyện rằng có người khai ra trước hắn đi."
Karen nhận lấy giấy thuật pháp, lấy ra một chiếc bút máy mang theo người,
không do dự, viết "Lemar" xuống trên giấy.
Chính như Chủ giáo Bern nói, chỉ có thể cầu nguyện "Món hàng này" không
phải do Lemar làm, nếu không, Karen cũng không bảo vệ được bọn họ, sự kiện
lần này vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi cho dù ngươi không biết rõ
tình hình, cũng nhất định phải gặp sự nghiêm trị của Trật Tự!
Chủ giáo Bern nhận lấy, nhìn lướt qua, khóe miệng mang theo ý cười, ông ta
đóng dấu vào, sau đó gấp tờ giấy này lại, cuối cùng thả con quạ đen này đi.
"Ta đã từng gặp không ít người thông minh, nhưng bọn hắn trong lứa tuổi này
bình thường cũng không trầm ổn giống như ngươi, ngươi có vẻ cực kỳ am hiểu
cách để vuốt râu hổ, đương nhiên, cũng có khả năng ở trong mắt ngươi, ta
không phải hổ, mà là một con mèo nhỏ?"
"Thưa ngài, bây giờ trong lòng bàn tay của ta toàn là mồ hôi."
"Ha ha."
"Cảm tạ ngài."
"Không có việc gì, dù sao cũng là người một nhà, lúc làm việc, nếu có thể tạo
điều kiện thuận lợi cho nhau thì chắc chắn phải làm, nhớ kỹ, đây là ân tình thứ
hai mà ngươi nợ ta."
"Cái thứ hai?"
"Cái thứ nhất đó là ta sẽ không đi điều tra thời gian tử vong cụ thể của Thẩm
phán quan Pavaro." Chủ giáo Bern nở nụ cười, "Thật ra lúc đó khi nhận lấy hồ
sơ, biết rằng thi thể Pavaro đã bị đốt cháy, ta đã từng suy nghĩ về phương diện
này, thi thể không thể nhận diện được là vì không có mặt mũi, có đúng không?"
Karen mím môi.
"Hai lần ân tình, nhớ kỹ, là phải trả."
"Thưa ngài, ta nhớ kỹ."
"Rất tốt, lại nhớ kỹ thêm một chuyện, ta chưa từng tin tưởng nhân phẩm của
người mà ta cho mượn tiềm, ta chỉ tin tưởng rằng bọn hắn không dám quỵt tiền
của ta."
"Đúng, nhưng mà ta còn có một chuyện thỉnh cầu ngài."
"Nói đi."
"Ta hi vọng Leon có thể được nghỉ ngơi, ta hi vọng hắn có thể tránh khỏi quá
trình điều tra tiếp theo."
Tinh thần của Leon bây giờ đã trong trạng thái hoảng hốt, nếu lại cho cậu ta biết
sát thủ là dùng "Gương mặt" của cậu ta để tiến hành ám sát, thân nhân mình
trước khi chết đều nhìn thấy mặt của cậu ta, Karen lo lắng rằng Leon sẽ sụp đổ.
"Thật ra, ta lại có một cái nhìn khác, định nghĩa của ta đối với loại công tử gia
tộc này đó chính là bọn hắn có tố chất cực kỳ ưu tú, nhưng nhất định phải rèn
luyện tâm tính của hắn.
Lần này, là một cơ hội rất tốt, ngươi có lẽ sẽ lo lắng rằng hắn sẽ không nổi
chống đỡ mà trực tiếp sụp đổ, vậy cũng không quan trọng, phế đi thì cứ phế đi
thôi.
Điều quan trọng nhất đó là ông nội của hắn cũng không phải chết bây giờ, bộ
trưởng Bernie không phải đang ở bên trong sao."