không cảm thấy ghi chép của mình có lộn xộn và thô ráp dường nào, bởi vì bình
thường cũng không có ai để so sánh, không so sánh thì tự nhiên cũng sẽ không
thấy sự "Chênh lệch".
Duck cảm thấy nội dung mà mình thẩm vấn ra, có chút quá bất hợp lý;
Không hợp thói thường đến nỗi nếu như không phải Karen đang đợi ở trên,
mình cần nắm bắt thời gian bàn giao tiến độ của vụ án lên, ông ta sẽ tiến hành
thẩm vấn con dị ma này thêm hai hoặc ba lần nữa.
Karen ngẩng đầu, nhìn về phía Duck, phía sau lưng Duck lập tức xiết chặt, vô
thức nói: "Bộ trưởng Karen, ta sẽ đi thẩm phấn thêm một lần nữa."
"Không cần." Karen lắc đầu, "Chắc hẳn là thật."
"Thật?"
"Bởi vì nếu như cô ta muốn thêu dệt chuyện, nói lời hoang đường, sẽ không vẽ
ra câu chuyện bất thường đến như vậy, chỉ có hiện thực thật sự, mới có thể xuất
hiện loại tình huống này."
"Cái này... Ngài nói rất có lý."
"Nhưng mà, trong này có một điều bỏ sót."
"Xin ngài chỉ thị."
"Điều kiện về người được thu thập." Karen đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc vào
trên phần ghi chép, "Ta cho rằng, lúc cô ta lựa chọn kẻ lang thang để ra tay, là
có yêu cầu đặc biệt, không phải bất cứ kẻ lang thang nào đều có cơ hội này."
Xem như là nhà thầu phụ đi nữa, nhưng đồ đạc trước khi đưa đi cũng là phải trải
qua kiểm nghiệm, khách hàng nổi tiếng đến dinh thự, và những kẻ lang thang
trên đường ban đêm, giữa bọn họ có thể có điểm gì giống nhau?
Nhưng thật ra là có, ví như là những kẻ đã từng là có tư cách tiến vào dinh thự,
kết quả là sau khi phá sản trở thành kẻ lang thang
"Được rồi, ta đi thẩm vấn bổ sung cái này." Duck lập tức quay người lại đi
xuống tầng hầm.
Ông ấy lại cảm nhận được một lần nữa cảm giác bị chèn ép trên phương diện
chuyên nghiệp mà người trẻ tuổi này mang đến, lần trước vẫn là chuyện mà hồi
sáng mình ngỏ lời, cái vị trẻ tuổi này nói thẳng ra trên người mình có rất nhiều
khoản nợ khó đòi của người khác;
Sau khi đến trước cửa phòng thẩm vấn, Duck hít sâu một hơi, trong lòng cảm
khái nói: Quả nhiên, có vài vị trí, thật sự không phải chỉ dựa vào vận may thì có
thể leo lên được.
Trong phòng khách, Karen đưa bản ghi chép cho Richard, phân phó nói: "Gọi
điện thoại về bộ, báo cho..."
Karen vốn là muốn nói thông báo cho Neo, nhưng nghĩ tới gần đây Neo giống
như có chút không ổn định, cho nên, trừ phi là lúc cần liều mạng, Karen tạm
thời thật đúng là không dám gọi hắn đi làm chuyện gì.
Về phần Alfred, Karen đã đang cố ý không giao thêm nhiệm vụ, bởi vì chức
trách trên người Alfred thật sự là hơi quá nhiều.
"Thông báo cho Wilker, để cậu ta lập tức tới ngay."
Lần trước tàn dư Ánh Sáng hoạt động quá “nhộn nhịp”, cho dù bọn họ là có
"Biên chế", nhưng gần đây vẫn tiến vào trạng thái yên lặng để tránh đầu sóng
ngọn gió như cũ, cho nên Wilker bây giờ rảnh rỗi.
Richard trước dậy đi gọi điện thông báo, sau khi thông báo xong thì vừa xem
bản ghi chép vừa quay trở về, lúc này mới hỏi: "Anh là cảm thấy cái sự kiện này
không bình thường sao?"
"Ừm, càng khác thường, càng chứng minh là quan trọng để đào sâu vào, ta có
cảm giác, lần này có thể là một vụ án lớn."
Nói xong, Karen nhìn về phía Lucie đứng ở trên, nói: "Rất xin lỗi, ta hy vọng
trưng dụng nơi này làm phòng làm việc tạm thời, có thể sao?"
Lucie lập tức mỉm cười nói: "Đương nhiên không có vấn đề, cám ơn ngài đã dìu
dắt."
Thật ra câu nói sau cùng của Karen là nói cho Lucie nghe, rất hiển nhiên, cô
cũng nghe đã hiểu.
Nếu như đây là một vụ án lớn mà nói, như vậy chồng của mình rất hiển nhiên là
có thể dựa vào cơ hội lần này để chứng minh bản thân, mà xem nơi này làm
phòng làm việc tạm thời, chẳng khác gì là đến bây giờ, lực lượng Đòn Roi Kỷ
Luật đã đang được điều động, Karen cũng vẫn như cũ nguyện ý để cho chồng
mình theo vụ án này, lúc đánh giá thành tích khi phá án xong, phần công lao của
chồng mình sẽ được cam đoan rất lớn.
Lucie không khỏi có chút thổn thức, đặt ở dĩ vãng, mỗi lần chồng mình thật vất
vả làm ra chút thành tích, đều sẽ bị đồng nghiệp và cấp trên chia bớt hoặc giành
mất, mà bọn hắn dùng quy tắc làm việc ở trong giáo hội, để mình cho dù có tức
giận cũng không có chỗ để trút.
Nhưng mà bây giờ xem ra, vị Bộ trưởng Karen này là thật nguyện ý dẫn dắt
chồng của mình.
Hô, chồng của mình rốt cục có thể không dựa vào nhà Guman để được nâng đỡ.
Thật ra Lucie nghĩ sai, chồng của cô dựa đến dựa lui thì thật ra cuối cùng vẫn
phải dựa vào nhà mẹ cô.
Rất nhanh, Duck mang theo phần thẩm vấn bổ sung đi lên.
"Nghệ thuật gia?"
"Đúng vậy, Bộ trưởng Karen, nhà diễn tấu, ca sĩ, vũ công, tác giả các loại..."
Mục tiêu của cái nữ dị ma là những nghệ thuật gia đã phá sản biến thành kẻ lang
thang, như vậy, mục tiêu của cái dinh thự kia, hẳn là những nghệ thuật gia đang
nổi tiếng?
Đây rốt cuộc là một loại yêu cầu kỳ lạ gì đây?
Karen yên lặng móc gói thuốc lá từ trong túi, rút ra một điếu cắn vào bên trong
miệng, đến lúc chuẩn bị châm lửa thì dừng lại, nhìn về phía Lucie.
Lucie vội vươn tay nói: "Ngài cứ tùy ý."
Sau đó, cô đem một cái tách trà đặt ở trước mặt Karen, coi như cái gạt tàn
thuốc.
Karen nhớ kỹ Duck là dân hút thuốc lâu năm, mỗi lần đến trước cửa nhà cha vợ
đều sẽ xông khói vườn hoa phía ngoài một lần, nhưng trong nhà lại không có
một cái gạt tàn thuốc.
Dưới sự bất đắc dĩ, Karen vẫn là bỏ điếu thuốc lại trở vào.
Nhưng sau một hồi suy tư, Karen vẫn là lấy điếu thuốc ra, không còn chiếu cố
cảm nhận của “dì” mình, châm lửa.
Hít một hơi, đây là thuốc mà cậu Eisen đưa cho mình hồi sáng, lúc này có một
luồng cảm giác kích thích mãnh liệt đánh tới, giống như là có người đang chọt
một cái lỗ ở trên đầu, sau đó cầm một bình tinh dầu đổ vào.
Karen vô thức cúi đầu xuống, lần đầu hút, thật đúng là có một chút không thích
ứng.
Nhưng phun một ngụm khói ra, ý thức của Karen được như ý muốn mà chìm
vào trong "Mê mang", lúc này, nhớ lại chi tiết của bản ghi chép, lập tức có ý
nghĩ mới.
Sau khi dập tắt tàn thuốc, Karen nghiêng người về phía sau, tựa vào trên ghế sa
lon: "Richard, bây giờ cậu quay về bộ, tập hợp tất cả điều tra báo cáo gần đây
trong bộ đối với Vực Thẳm Thần Giáo rồi phân tích một chút."
"Vâng, bộ trưởng." Khi làm việc nghiêm túc, Richard sẽ gọi bộ trưởng, bình
thường lúc ở cùng, cậu ta vẫn là thích gọi Karen.