chiều, nhưng thời gian chưa tới thì người cũng đã đến đông đủ, cũng không
nhàm chán đến nỗi nhất định phải đúng giờ thì mới bắt đầu, Karen trực tiếp đi
ra từ trong phòng sách.
"Bây giờ chúng ta bắt đầu họp."
Tất cả mọi người hơi ngồi thẳng lưng lên, mọi người đang dùng một thái độ
không quá câu nệ nhưng vẫn giữ lại sự tôn kính đúng mực.
"Alfred."
“Vâng, thiếu gia."
Alfred phát cho mọi người tài liệu đã chuẩn bị trước, đều đã qua sự chỉnh sửa.
"Những tài liệu này là tóm lược giới thiệu về Nguyệt Nữ Thần Giáo, bên trong
ghi lại chủ yếu là một vài điều kiêng kị của Nguyệt Nữ Thần Giáo và các thần
giáo có quan hệ không tốt với họ trong thời điểm hiện tại, nội dung cũng không
nhiều, các ngươi đến lúc đó tự mình đọc.”
“Alfred, phần tiếp theo.”
"Vâng, thiếu gia.”
Alfred lại phát cho mỗi người thêm một phần tài liệu. Karen mở miệng nói:
"Đây là kế hoạch nhiệm vụ, trong nhiệm vụ bảo an lần này, tiểu đội chúng ta sẽ
chia thành hai tổ nhỏ, một tổ là cận vệ, do ta, Ashley và Blanche phụ trách, ta là
tổ trưởng. Tất cả mọi người còn lại, đều phụ trách ẩn nấp bảo hộ, do Muri đảm
nhiệm tổ trưởng, quy tắc chi tiết và phương thức đưa ra mệnh lệnh của ta, đều
có ghi trên đây, tự mình xem xét một chút.”
"Vâng, đội trưởng."
"Được rồi, đội trưởng."
Karen uống một hớp, nói: "Nhiệm vụ bảo an cũng không khó, trên thực tế, nó là
nhiệm vụ an toàn và có lợi ích cao nhất trong tất cả các loại nhiệm vụ, điểm
thiếu hụt duy nhất đó là nếu như thời gian đàm phán bị kéo quá dài, chúng ta sẽ
khá buồn tẻ, ý của ta là trên mặt tinh thần, hi vọng mọi người có thể chuẩn bị
tâm lý thật tốt.
Tốt, chỉ có như vậy thôi, buổi sáng ngày mai chúng ta chính thức xuất phát, thời
gian còn lại thời gian, trước tiên các ngươi tự mình xem tư liệu, nếu cảm thấy
có chi tiết nào về nhiệm vụ không rõ ràng, có thể hỏi Richard."
Sau khi nghe được tên của mình, trên mặt Richard rõ ràng hiện lên ý cười, việc
này khiến gương mặt sưng lên của cậu ta lúc này trông cũng không quá tệ hại.
Sau khi “giao bài tập” xong cho mọi người, Karen lái xe một mình đến bệnh
viện giáo hội.
Nhiệm vụ trộm mộ lần trước chỉ là việc tư, xem như mang theo tiểu đội kiếm
thu nhập thêm, lần này là nhiệm vụ chính thức đầu tiên của cả đội.
Tựa như là trước lúc kiểm tra, dù sao cũng phải tìm nơi gửi gắm niềm tin để
cúng bái, mà bây giờ cái đối tượng muốn cúng bái, còn đang nằm ở trong bệnh
viện.
Lúc đi lên lầu Karen thầm nghĩ: Cũng rất tốt, nếu như bây giờ Neo khỏi hẳn,
dựa theo trình độ nhảy nhót của hắn thì có trời mới biết cuối cùng phải đi đâu
mới tìm gặp được.
Đây cửa phòng bệnh vào, Karen trông thấy Neo đang ngồi dựa lên trên đầu
giường.
"Ta nói ta đoán trước được rằng lúc này cậu sẽ tới, có tin không "
"Tôi tin."
"Đến đây, ngồi chút."
Karen đi đến bênh cạnh giường bệnh của Neo, kéo ghế ra ngồi
“Có muốn ăn hoa quả hay không, ta có chút nho, đám người Wind hôm qua đến
thăm ta, mua bằng phiếu điểm, rất ngọt cũng không ngán.”
“Được.”
“Ừm.”
Kế tiếp, Neo rút một phần tài liệu đang đọc ra, thỉnh thoảng cầm bút lên viết vẽ.
Karen thì ngồi ở bên giường bệnh, tay phải cầm một chùm nho, tay trái ngắt
từng quả mà thả vào trong miệng.
Neo yên lặng nhìn xem tài liệu, Karen yên tĩnh ăn nho.
Cuối cùng, sau khi ăn xong một quả cuối cùng, Karen phủi tay, chùi tay lên ga
gường mới được thay hôm nay của Neo rồi đứng lên, đi ra phòng bệnh.
Sau khi Karen rời đi, Neo đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn về phía cửa ra vào
mà cười cười.
Sau đó nhìn vào chùm nho trong thùng rác,
Khóe miệng giật một cái:
“Nho mắc như vậy mà cũng không để lại một quả nào.”
…
Mười một giờ trưa.
Cảng York.
Trước đó Karen còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao sứ đoàn của Nguyệt Nữ Thần Giáo
phải ngồi tàu đi đường thủy mà đến trong khi rõ ràng có thể trực tiếp dùng trận
pháp dịch chuyển.
Sau khi đến Luân Hồi Cốc, anh biết, trong này dính đến một việc kiêng kị, suy
nghĩ tới lần trước Luân Hồi Cốc đã bị đánh lén như thế nào.
Ashley lái xe, Blanche và Karen ngồi ở trên xe limousine, đây là loại xe có thể
xin được cấp phép sử dụng trong lúc làm nhiệm vụ.
Tấm thảm trắng tinh, để cho Karen cảm thấy ngại dẫm lên.
Lúc này, một chiếc xe limousine khác chạy đến, dừng lại bên cạnh xe của
Karen, Ophelia bước xuống từ bên trong, Karen và cô liếc nhau một cái, cả hai
cùng gật đầu.
“Đội trưởng, ngài nếm thử cái này xem.” Blanche lấy ra một bình đồ uống màu
đỏ từ trong tủ lạnh nhỏ trên xe,
“Tôi tự mua nguyên liệu để pha chế, uống rất ngon.”
“Được rồi.”
Blanche rót hai ly nước, đưa cho Karen một ly sau lại đưa cho Ashley một ly.
“Đội trưởng, có cần rót cho vị kia không?” Blanche chỉ chỉ Ophelia ở đối diện.
“Không cần biểu hiện mình quen biết cô ấy.”
“Vâng đội trưởng”
Lúc này, Ashley mở miệng nói: “Đội trưởng, du thuyền tới rồi, có phải là chiếc
đó không, sớm hơn thời gian định trước vài tiếng.”
Karen thò người ra khỏi cửa xe, trên mặt biển ở phía xa có một chiếc du thuyền
đang di chuyển về hướng này, đúng là chiếc du thuyền của đoàn đại biểu
Nguyệt Nữ Thần Giáo.
“Chuẩn bị nghênh đón đi, thông báo tổ ẩn nấp, bảo vệ tốt vành đai ngoài.”
“Vâng, đội trưởng.”
Karen chuẩn bị để cái ly xuống, nhưng trong quá trình này, cái ly bỗng nhiên vỡ
vụn không biết nguyên do, đồ uống bên trong thấm xuống mặt thảm trắng bên
dưới, lúc này trên thảm…
Đỏ thẫm như máu.