động thủ đánh nhau, nhưng Karen đã xách trước dự báo đến kết quả, mà lại là
cực kì khẳng định kết quả.
Hiện tại "Mình", hiện tại là mặt nạ màu bạc ký ức bên trong vị chủ nhân này, tất
nhiên là thua.
Bởi vì về sau Dis lớn tuổi, trở lại căn biệt thự số 13 phố Mink vừa làm cha xứ
vừa kinh doanh Nhà Tang Lễ còn vừa dạy bảo một đứa cháu trai.
Cho nên, cuộc đụng độ này, Dis tất nhiên đã thắng.
Nhưng mà biết trước đáp án cũng không có tạo ra ảnh hưởng gì đến cảm xúc
khi "Quan sát cuộc chiến", bởi vì việc xảy ra ở trên người của Dis, trong phần
lớn tình huống, kết quả đều chỉ có một.
Xem như sau này khi đối diện với sự vây bắt của ba vị Trưởng Lão Thần Điện
và một đám thần quan cấp cao, lúc một mình Dis đối mặc với bọn họ, mặc dù là
vì người nhà mà đưa ra những sự thỏa hiệp nhất định, nhưng Dis vẫn không có
thua.
Ông ấy chỉ nằm ở nơi đó, ngủ say, nhưng vẫn có thể để cho đám người ở trong
Trật Tự Thần Điện cảm thấy rất khó chịu.
Karen nhớ lại, Dalis đã từng nói, ông cố của cha hắn và một vị Trưởng Lão
Thần Điện từng có một đoạn giao tình, vị kia Trưởng Lão Thần Điện tên gọi là
"Rohan" nhỉ.
Dựa theo tuổi tác để tính, hai bên tựa như cũng không thể gặp nhau, nhưng nếu
như vị tổ tiên nhà Naton này vì để ngưng tụ ra được mảnh vỡ Thần cách, nghĩ
trăm phương ngàn kế dùng các loại phương thức để kéo dài sinh mệnh của
mình, để cho hắn và Dis có khả năng "Chạm mặt" nhau.
Dis mở rộng bước chân, bước về phía "Mình".
"Ngươi cuối cùng là ai?"
"Ta nói, ta không nguyện ý tự giới thiệu cho ngươi biết."
Một số thời khắc, cảm giác không lừa được người.
Karen rõ ràng cảm giác được lúc này "Mình" đang sợ hãi.
Vị tổ tiên nhà Naton này, cảm giác được khí thế áp chế truyền đến từ trên người
đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt hắn.
Việc ngưng tụ thành công mảnh vỡ Thần cách đại biểu cho một sự thăng hoa
toàn bộ của cấp độ sinh mệnh, không chỉ là thể hiện trên phương diện lực
lượng, còn có các phương diện khác.
Cũng ví như "Mình" vào lúc này, vậy mà không có lựa chọn ra tay với Dis, mà
là quay người, muốn thoát đi.
Karen suy đoán, hẳn là do một phần ký ức mà tấm mặt nạ màu bạc lưu giữ vẫn
không cách nào hoàn toàn thay thế vào hoàn cảnh chân thực, bây giờ "Mình"
cảm thấy e ngại, chắc chắn có nguyên do khác càng sâu hơn.
Nhưng mà chỉ với việc bước tới, đã có thể để cho một vị trưởng lão vừa ngưng
tụ ra Thần cách lựa chọn chạy trốn, cũng thật sự là quá ghê gớm.
Biểu cảm của Dis bình tĩnh, bên trong đôi mắt bắt đầu có màu đen thâm thúy
đang chuyển động, để cả người của ông ấy lộ ra vẻ giống như là Ma Thần giáng
lâm thế gian.
So với bên kia tự tin lạnh nhạt, "Mình" bên này, thì càng ngày càng chột dạ.
Cuối cùng,
"Mình" quay người, thân hình biến mất, xông về phía cánh cổng lớn sắp mở ra
kia của Trật Tự Thần Điện.
Không có phương thức tự vệ nào tốt hơn việc tiến vào cánh cổng của Thần
Điện, chỉ cần bước chân vào nơi đó, vậy hắn là sẽ trở thành Trưởng Lão Thần
Điện, được toàn bộ Thần Điện thậm chí là được toàn bộ Trật Tự Thần Giáo che
chở.
Dis giơ tay lên,
Nói khẽ:
"Trật Tự - Phong Cấm Vĩnh Hằng."
Một tầng kết giới xuất hiện ở trên mặt biển bao phủ cổng lớn của Trật Tự Thần
Điện, sau một khắc, cổng lớn của Thần Điện giống như là bị ngăn cách hoàn
toàn cảm giác với phía bên ngoài, đã mất đi khí tức của người được tiếp dẫn,
vốn dĩ cánh cổng đang dừng ngưng thực dần dừng lại, ngược lại bắt đầu trở nên
mờ nhạt đi, lại dùng một tốc độ cực kỳ nhanh mà bắt đầu biến mất.
"Mình" đã rất nhanh, nhưng lúc mình chạy tới cổng, cổng, đã không thấy đâu.
"Mình" kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía Dis:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Dis cũng không tiếp tục trả lời hắn, tay phải đặt ở sau lưng, tay trái mở ra, một
thanh kiếm chuôi gỗ xuất hiện ở trong lòng bàn tay Dis, sau một khắc, trên lưỡi
kiếm xuất hiện một ngọn lửa màu đen.
"Vụt!"
Thân hình của Dis xuất hiện ở trước mặt "Mình", đâm một nhát đến, đồng thời
trầm giọng nói:
"Cấm – Vực Sâu Tuyệt Vọng!"
Vốn dĩ một nhát kiếm này thế đâm của nó đã vô cùng sắc bén, trước lúc nó còn
chưa đâm tới, Karen đã cảm giác được cơ thể và linh hồn của mình đau đớn vì
bị cắt chém, nhưng cùng với nhát kiếm này, còn có một chiêu cấm chú được
dùng ra.
Cũng không biết rốt cuộc một nhát kiếm này là để yểm trợ cho cấm chú, hay
cấm chú này chỉ dùng để tô điểm cho nhát kiếm đâm đến.
Tóm lại, vị trí mặt biển phía dưới hai người, trong nháy mắt bị vực sâu đen
ngòm nuốt chửng vô số cánh tay màu đen nhô ra từ phía dưới, muốn kéo tất cả
mọi thứ ở phía trên vào bên trong.
Mà "Mình", giống như cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại, hai tay xen lẫn đặt ở trước
ngực, bắt đầu ngưng tụ thuật pháp.
Đang lúc Karen chuẩn bị quan sát loại chiến đấu cấp độ này, cảm giác bị xé rách
khi trước lại truyền đến.
Mẹ nó!
Karen thật rất muốn mắng ra lời thô tục, một lần nữa, ở khâu mà anh mong đợi
nhất, vào lúc tất cả sự dẫn dắt làm nền đã kết thúc, khi thời điểm đặc sắc mấu
chốt sắp sửa diễn ra, nó lại kết thúc.
Hoặc là đừng để cho mình nhìn thấy, hoặc là đừng để cho mình xem đến tận
đây, đợi đến khi trong lòng cảm thấy ngứa ngáy nhất, bỗng nhiên lại kết thúc,
quả thực là một cảm giác tra tấn vô cùng khó chịu.
Chỉ có điều rằng Karen cũng rõ ràng, đó cũng không phải là do tấm mặt nạ màu
bạc cố ý, trong hoàn cảnh đặc biệt đó, nó cũng không có cách nào tiến hành ghi
lại dấu ấn của ký ức.
Cảm giác đứt quãng lại xuất hiện, Karen lại trải qua sự tra tấn này một lần nữa,
sau một khoảng thời gian ngắn bị hành hạ, một chút hình ảnh sẽ chợt lóe lên.
Cảnh tượng chiến đấu của hai bên rất lớn, trong những hình ảnh chỉ thoáng qua
trong chớp mắt, Karen trông thấy:
Sấm sét được dẫn xuống từ trên bầu trời, hóa thành hình dạng của Cự Long mà
ầm vang nện xuống phía dưới;
Từ trong vực sâu của biển cả có một con ác quỷ một sừng đang bò ra, há miệng
nuốt chửng tất cả ánh sáng ở trước mặt;
Dung nham cuồng bạo phun ra phía ngoài, phản chiếu màu sắc đỏ bừng khắp cả
mặt biển;
Vô số Lồng Giam Trật Tự đang bị tan vỡ, những sợi Xiềng Xích Trật Tự to lớn
khuấy động mây đen trên trời, tức giận rít gào lên, gầm thét dữ tợn...