cũng không phải ngay cả một cái ghế để ngồi cũng không có.
Mặc dù là chính anh chủ động từ chối, nhưng nếu quả như thật có tư cách ngồi
xuống, lúc ngươi đang đứng thì những người khác cũng không ngồi.
Thế nhưng mà Karen cũng không sợ hãi hai vị Chủ giáo này.
Cũng không phải bởi vì Karen trẻ tuổi nóng tính, nhất định phải cố gắng tùy
tiện mà thể hiện mình, mà là bởi vì vị trí chức vị hiện tại của anh và hướng của
chiều gió đã được xác định, anh sẽ hung hăng mà đắc tội hai vị Chủ giáo ở
trước mặt này.
Hôm nay anh đến là vì muốn bắt Vicole, mặc dù tình huống trước mắt có quá ít
người, không phải không khí mà anh muốn và thích, cũng đang suy nghĩ có nên
thay đổi sang một tình huống khác hay không, nhưng mà người này là nhất định
phải bắt, cho nên tất nhiên sẽ đắc tội Chủ giáo Dorford.
Chính anh muốn dắt theo tiểu đội của mình, đề cao trách nhiệm và quyền lực
của Đòn Roi Kỷ Luật thì tất nhiên phải sinh ra va chạm cùng với lợi ích của tập
thể cũng chính là ban quản lý đại khu, thậm chí là xé rách, ngay cả Đại chủ giáo
cũng phải đắc tội.
Nếu nhứ không cách nào tránh khỏi việc đắc tội, thì thật ra cũng không có gì
quá đáng sợ.
Lúc này Wilker chủ động đi mang một cái ghế đến, đặt ở sau lưng Karen;
Đó cũng không phải là nghe theo ý của Karen, tóm lại, có thể trở thành học trò
của Rasma, còn có thể được Tahisen dắt theo ra biển, chắc chắn có trình độ.
Karen ngồi xuống, nói: "Bên trong Giáo điều đã được viết rất rõ ràng, Đòn Roi
Kỷ Luật phụ trách việc thẩm tra và giám thị nội bộ, lau đi bụi bặm bám trên Trật
Tự; cho nên, vì cam đoan tính độc lập của Đòn Roi Kỷ Luật thì việc trừng phạt
thành viên trong Đòn Roi Kỷ Luật sẽ do bộ môn phụ trách việc kiểm tra và chấp
pháp bên trong hệ thống của Đòn Roi Kỷ Luật, các hệ thống bên ngoài không
có quyền can thiệp."
"Ha ha." Dorford cười, "Người trẻ tuổi, lúc ta bằng tuổi của người, cũng rất
thích mơ mộng đấy."
Karen cũng cười: "Đúng vậy, giấc mơ thì luôn là thứ cần thiết, cuộc sống mà
không có ước mơ vậy thì thật sự rất buồn tẻ."
"Ha ha ha." Dorford cười lớn tiếng hơn, ông ta chỉ vào Richard nói, "Ta vốn cho
rằng ngươi đến là để che chở hắn, bây giờ xem ra, ngươi là đang muốn giết chết
hắn, ha ha ha."
Deron muốn đem sự kiện này định thành cuộc ẩu đả của hai người trẻ tuổi,
phương thức xin lỗi là bồi thường để kết thúc.
Dorford muốn làm to việc này thành sự đối chọi giữa gia tộc Naton và gia tộc
Guman, ép Deron phải nhượng bộ, hy sinh Richard;
Lời mà Karen vừa mới nói, sở dĩ sẽ khiến Dorford bật cười, là bởi vì ông ta
thấy, Karen đang biến chuyện này thành sự đấu tranh lợi ích giữa ban quản lý
đại khu và Đòn Roi Kỷ Luật;
Bất cứ một sự mâu thuẫn nào, một khi liên lụy đến vòng xoáy tranh đấu phe
phái, vậy thì khi đó mâu thuẫn cá nhân đã không còn ý nghĩa, chỉ đơn giản là lợi
ích phe phái tồn tại.
Ban quản lý đại khu làm sao có thể nguyện ý để cho hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật
ở cấp trung và hạ được xây dựng và hoạt động độc lập lại được, cho dù mối
quan hệ của bản thân Dorford không tốt, nhưng ông ta cũng biết, khi Karen cứ
làm như vậy, những đám Chủ giáo bình thường có quan hệ rất kém với ông ta,
lần này tất nhiên cũng sẽ muốn giúp đỡ mình, bao gồm cả vị Đại chủ giáo đang
ngồi ở đây.
Waffron cảm thấy có chút đau răng, người trẻ tuổi này vừa lúc nãy còn hứa hẹn
với mình, Đòn Roi Kỷ Luật cùng với đại khu chắc chắn phải thống nhất quy về
dưới sự lãnh đạo của mình, để cho mình nghe cảm thấy rất thoải mái, ai biết
hiện tại bỗng nhiên xoay chuyển bất ngờ, trực tiếp trở thành đối lập.
Người trẻ tuổi cuối cùng vẫn là người trẻ tuổi, luôn thích nghĩ mọi việc trở nên
đơn giản như vậy.
"Khục..."
Waffron ho một tiếng, mở miệng nói: "Ta vốn là muốn làm một cái nguời điều
hòa, dù gì thì tất cả mọi người cũng là đồng liêu, đều là tín đồ thành kính của
Thần Trật Tự, nhưng bây giờ, ta phát hiện sự việc đã không phải chỉ đơn giản
điều hòa một chút là có thể giải quyết được.
Người đâu, đến Bộ chấp pháp gọi vài người đến, để giải thích một chút chuyện
cho chúng ta, rốt cuộc phải xử phạt như thế nào thì dù sao chúng ta cũng phải
nghe một chút ý kiến của người có chuyên môn, không phải sao?"
Mặt của ông Deron xám như tro, ông ấy biết, sự việc triệt để trượt về hướng vực
sâu không thể khống chế.
Richard vẫn đứng ở nơi đó, ánh mắt yên tĩnh, cậu ta tin tưởng chủ nhiệm, cậu ta
cũng tin tưởng Karen, quan trọng nhất đó chính là, đối với chuyện này, cậu ta
cảm thấy mình đã làm đúng, cậu ta cũng không hổ thẹn với lương tâm.
Karen ngồi trên ghế, hai tay khoanh, mở miệng nói: "Thưa ngài Đại chủ giáo,
tôi cũng không có ý nhấc lên sự tranh đấu giữa ban quản lý đại khu và Đòn Roi
Kỷ Luật, tối thiểu nhất đó là tôi cũng không nguyện ý nổ phát súng đầu tiên này,
làm người đầu tiên đi nếm thử hương vị của tương.
Thế nhưng mà tôi cũng không có cách nào khác mà nhìn thuộc hạ của tôi dưới
quyền thế ép buộc của một vị Chủ giáo mà bị phế bỏ như vậy, không phải là tôi
muốn gây sự, mà là ngài chủ giáo Dorfort không muốn chừa đường lui cho tôi.
Lúc trở về từ Hỏa Đảo, Người Cầm Roi đã thay Đại tế tự chuyển tặng cho tôi
một quyển sách, là một cuốn « Điều Lệ Trật Tự » bản mới nhất."
Thật ra thì Verden đưa cho mình là một quyển tiểu thuyết mà Đại tế tự thích
xem.
Nhưng... Ai lại có thể đi kiểm chứng đây?
Chẳng nhẽ bây giờ gọi điện thoại hỏi Verden, ngài có phải đã tặng cho một tên
thuộc hạ trẻ tuổi một cuốn « Điều Lệ Trật Tự »?
Hoặc là bây giờ thông qua trận pháp truyền tin, đến hỏi Đại tế tự, ngài có biết
đến việc này hay không?
Karen dừng một chút, tiếp tục nói: "Người Cầm Roi có ý là, Đòn Roi Kỷ Luật
muốn thành lập lại hệ thống đã bị hoang phế ở các Đại khu một lần nữa, Người
Cầm Roi ôm kỳ vọng rất lớn đối với tôi, hi vọng tôi có thể mở ra một khởi đầu
tốt."
Dorford khinh thường nói: "Thằng nhóc, ngươi thật sự nghĩ rằng mấy người
chúng ta sẽ bị dọa sao? Vậy ngươi cũng thật sự là quá coi thường chúng ta, thật
đấy. Còn có ngươi..." Dorford nhìn xem Richard, "Nhớ rõ rằng người hại ngươi
thật sự là vị đội trưởng này của ngươi đấy."
Waffron mở miệng nói: "Đại khu thành phố York sẽ kiên quyết ủng hộ ý chí của
Đại tế tự, bản thân ta cũng hi vọng trông thấy Đòn Roi Kỷ Luật có thể phát triển
càng ngày càng tốt, từ đó trợ giúp Thần Giáo của chúng ta tốt đẹp hơn.
Nhưng mà vào một vài thời khắc, một chút quan điểm cái nhìn và hành vi, nếu
như quá quá khích và quá cực đoan, như vậy cho dù ý định là tốt, nhưng ngược
lại sự việc sẽ phát triển theo hướng xấu đi.