Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc chúc mừng sẽ bắt đầu vào lúc xế chiều.

Rất hiển nhiên rằng khách sạn cũng không ngờ tới việc đàm phán sẽ kết thúc

nhanh như vậy, thậm chí nguyên liệu nấu ăn cũng không được chuẩn bị kỹ

lưỡng, cho nên phẩm chất của những món ăn trong bữa tiệc, có vẻ hơi thiếu sự

phong phú.

Điều này trên khía cạnh nào đó cũng đã nói rõ, lần đàm phán này trên một số

phương diện đã lừa gạt được rất nhiều người. Tóm lại, đây cũng không phải là

một cuộc đàm phán có thể bị ảnh hưởng bởi một sự kiện ám sát.

Để Karen cảm thấy ngoài ý muốn đó chính là cơ thể của Saraina rõ ràng đã sắp

đến mức không kiên trì nổi mà cần nhanh chóng nghỉ ngơi, nhưng cô ta vẫn

dùng tay trái giơ lý rượu như cũ, tay phải rất tự nhiên mà chống vào cái bàn bên

cạnh để trò chuyện với các vị lãnh đạo bên phía Trật Tự Thần Giáo.

Không chỉ có «Tuần Báo Trật Tự», phóng viên của rất nhiều tờ báo thuộc các

Thần Giáo khác cũng được cho phép vào chụp ảnh, mùi vị chính trị nồng nặc

đến nỗi có thể kết thành giọt sương.

Bốn giờ chiều, buổi tiệc kết thúc.

Karen dẫn người hộ tống Saraina đi vào trong thang máy, sau khi vào thang

máy, Saraina liền nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Ta đứng không nổi."

Karen lui lại một bước, Ophelia ngầm hiểu mà bước lên trước một bước, để

Saraina tựa vào trên vai của cô.

Mặc dù hai mắt đã nhắm nghiền, nhưng Saraina vẫn mở miệng nói: "Bả vai của

võ sĩ vẫn hơi cứng rồi, bé Ám Nguyệt à, cô còn chưa đủ nữ tính và dịu dàng,

như vậy thì làm sao có thể nắm giữ trái tim của đàn ông cơ chứ."

Ophelia giả bộ như không nghe thấy.

Thang máy đến, Karen và Ophelia đưa Saraina vào phòng trước.

Ophelia đặt Saraina lên trên giường, Sainz bên cạnh vội vàng nói: "Nhẹ một

chút, nhẹ một chút."

Karen thì cầm lấy chăn mền, đắp lên giúp Saraina, mở miệng nói: "Thưa Thần

tử, bây giờ ngài cần phải nghỉ ngơi một chút."

"A, đúng thế." Saraina từ từ nhắm hai mắt đáp lại một tiếng.

"Còn có một việc ta cần thông báo cho ngài, nhiệm vụ của tôi tiếp tục cho đến

khi đàm phán kết thúc, tôi không biết ngài còn cần ở lại thành phố York bao lâu,

nhưng trong thời gian kế tiếp, có lẽ tôi cũng sẽ không còn phụ trách nhiệm vụ

bảo vệ ngài."

Dựa theo quá trình nhiệm vụ, tiểu đội Karen chỉ phụ trách an toàn của Saraina

trong khoảng thời gian cô ta đặt chân lên cảng York cho đến khi việc đàm phán

kết thúc, đương nhiên, nếu như sau khi đàm phán kết thúc mà cô ta phải lập tức

rời khỏi, vậy thì tiểu đội Karen cũng sẽ tiếp tục hộ tống cô ta rời khỏi cảng

York.

Nhưng rất hiển nhiên, cô ta có vẻ cũng không vội vàng gì mà rời đi, mà cơ thể

của cô ta giống như cũng không cho phép.

Nếu như cô ta tiếp tục muốn ở lại thành phố York mà nói thì nhiệm vụ bảo an sẽ

bị giảm cấp bậc, nhiệm vụ này sẽ do những tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật khác

nhận.

"A, đội trưởng Karen có ý là nhiệm vụ bảo an tiếp theo sẽ được giao cho những

tiểu đội khác phải không, ngài không tiếp tục nhận nhiệm vụ này rồi?"

"Rất xin lỗi, tôi còn có những chuyện khác cần phải xử lý."

"Vậy thì tiền phí nước trà hơi phí rồi."

Nghe được câu nói này, Karen cũng lộ ra nụ cười lễ phép. Thật ra thì cầm

100,000 phiếu điểm kia thật ra cũng có chút xấu hổ.

Thích khách là do Saraina giết, công lao là của mình, lúc bị thăm hỏi thì mình

vẫn trả lời theo tình hình thực tế, mà nếu tính toán đâu ra đấy, mình làm nhiệm

vụ này cũng chỉ vừa hết thời gian một ngày một đêm.

Nhưng Karen sẽ không nói ra mấy lời như trả lời số phiếu điểm này, anh biết

Saraina sẽ không để ý đến số phiếu điểm này, anh cũng biết, mình cũng không

nỡ trả phiếu điểm lại.

"Tôi sẽ luôn ghi nhớ về sự rộng lượng của ngài."

"Ta cũng sẽ nhớ kỹ trung đội trưởng Karen, xin hãy chăm sóc tốt cho bé Ám

Nguyệt của chúng ta." Sau khi trò chuyện xong, bọn người Karen trở lại trong

phòng của mình.

Gõ gõ vỏ sò bên tai: "Alo, Muri, đưa ra báo cáo kết thúc nhiệm vụ, lựa chọn

không tiếp nhận nữa."

"Được rồi, đội trưởng."

Sau khi dặn dò xong, Karen đứng đối diện trước mặt ba cô gái: "Được rồi,

chúng ta đợi thêm một hồi, chắc rất nhanh sẽ có tiểu đội khác đến tiếp nhận

nhiệm vụ của chúng ta."

Ophelia mở miệng nói: "Tôi cũng có thể trở về?"

"Không liên hoan sao?" Karen hỏi, "Dựa theo truyền thống của tiểu đội chúng

ta, đêm nay chúng ta sẽ cùng tụ tập lại để ăn một bữa."

Ophelia lắc đầu, nói: "Tôi thì không đi được, tôi phải về đại khu của tôi, nơi đó

còn có công việc phải làm."

Ophelia đi vội vã, Karen cũng không giữ lại.

"Chờ mong lần gặp mặt sau." Karen giang hai cánh tay.

Ophelia tiến về phía trước một bước, ôm Karen theo lễ tiết.

Karen nhỏ giọng nói bên tai của cô: "Đến nơi nào cũng nên chú ý an toàn một

chút, bọn họ sẽ nhìn chằm chằm vào cô, nếu như bọn họ không tìm thấy mục

tiêu thật sự."

"Người nên chú ý an toàn chính là anh, tôi cảm giác cơ thể của cô ta có vấn đề

rất lớn, cô ta đang rất gấp gáp."

"Chuyện của tôi, cô yên tâm đi, bảo trọng."

"Anh cũng bảo trọng, lần sau khi tôi được nghỉ, có lẽ sẽ còn về thành phố York,

khi đó Eunice cũng đã khôi phục bình thường, nhưng mà anh yên tâm, lần sau

trước khi tôi về trang viên Ellen, sẽ thông báo trước cho anh, sẽ không để cho

anh cảm thấy xấu hổ hay lúng túng."

"Lần sau khi cô đến đến, Eunice cũng không còn trong trang viên Ellen."

"Vậy cô ấy sẽ ở đâu, ở bên cạnh anh sao, có lẽ anh có thể dùng nhiều thời gian

một chút để tìm hiểu cô ấy, mà không phải chỉ đơn giản mà sắp xếp cô ấy bên

cạnh để làm một chiếc bình hoa."

"Được rồi, tôi tiếp nhận lời phê bình của cô."

Ashley và Blanche nhìn xem hai người bọn họ đang ôm ấp nói chuyện, cả hai

cùng nhún vai.

Ophelia trở về phòng của mình, Karen ngồi xuống ở trên ghế sa lon, nhìn xem

mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, rơi vào trầm tư.

Nửa giờ sau, điện thoại vang lên, bên tai Karen cũng đã nhận được tin tức trả lời

đến từ phía Muri.

Ashley nhận điện thoại xong cũng bẩm báo: "Đội trưởng, tiểu đội mới sẽ đến

tiếp nhận nhiệm vụ của chúng ta trong nửa giờ nữa."

Nhiệm vụ cấp bậc khác nhau sẽ do các tiểu đội có cấp bậc khác nhau đến tiếp

nhận, ví như là nhiệm vụ bảo an trong lần đàm phán này, chắc chắn sẽ do các

tiểu đội ưu tú nhất trong đại khu cạnh tranh với nhau.

Sau đó nhiệm vụ cấp bậc tiếp theo, cũng có tiểu đội cạnh tranh với nhau, dù sao

thì số tiểu đội có thể ngoạm miếng thịt lớn vẫn là số ít, phần lớn vẫn cần húp

canh, ăn chút thịt thừa để sống qua ngày.

"Ừm, ta cũng đã nhận được báo cáo của Muri, mọi người thu thập đồ đạc một

chút."

"Ban đêm chúng ta nên đến nơi nào liên hoan đây?" Ashley hỏi, sau đó dùng

khuỷu tay thọc thọc Blanche. Blanche phối hợp nói: "Đơn giản một chút đi, tôi

cảm thấy ăn ở nhà cũng rất tốt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK