trong những khách hàng đến phòng khám, khách hàng nữ cũng không ít, cho
nên để tiện cho việc xử lý một số tình huống, số lượng bảo vệ nữ và nam trong
phòng khám ngang nhau.
"Rebecca, cô có quan sát người đi theo anh ta không?" Bertha hỏi.
"Thưa ngài Sứ giả, tôi đã quan sát qua, nhưng tôi không nhìn thấu được hắn."
"Quan sát không thấu?"
"Trên người hắn ta có hơi thở của dị ma, lại có hơi thở của tín đồ, hắn ta có thể
là một dị ma, có thể là một tên thần quan, thậm chí, cũng có khả năng chỉ là một
tên người hầu rất có mị lực."
"Một người đàn ông rất có mị lực, sẽ tình nguyện đi làm tùy tùng cho kẻ khác
sao?" Bertha hỏi ngược lại.
"Vâng, là do tôi không đủ năng lực."
"Không, chuyện ngày không liên quan tới cô, người trẻ tuổi kia cũng không đơn
giản."
"Là người của giáo hội khác phái đến sao?"
"Chắc cũng không phải là, nếu như là người mà giáo hội khác phái đến thì bây
giờ chúng ta có lẽ cũng không có cơ hội mà đứng trò chuyện ở đây đâu." Bertha
nói, "Anh ta hình như đến là vì Piaget, anh ta và Piaget, chắc là bạn bè thật sự."
"Thật sao... Có lẽ, là thế lực khác cũng đang quan sát ngài Piaget? Anh ta có lẽ
cũng có mục đích giống như chúng ta."
"Ta cảm thấy sự việc này có lẽ cũng không phức tạp đến vậy, nhưng chúng ta
cần tiến hành quan sát thêm một bước, cho dù là ông chủ thì cũng không phải là
một người đơn giản, dù ta biến thành bộ dáng gần giống như đúc với người vợ
quá cố của Piaget, nhưng mà anh ta vẫn đối xử với ta rất bình thường."
"Thuộc hạ trước kia đã đề nghị sứ giả không nên làm phức tạp chuyện này, có
thể trực tiếp dùng bộ dáng thật sự của ngài, ngược lại hiệu quả có thể sẽ càng tốt
hơn, không phải tất cả người đàn ông trên đời này đều sẽ vì tưởng nhớ người vợ
quá cố của mình mà tìm một người gần giống để thay thế, trên thực tế, phần lớn
đàn ông trên đời này, đều sẽ cảm thấy chán, muốn đổi một cái khẩu vị mới."
"Ba!"
Trên mặt nữ bảo vệ Rebecca xuất hiện một cái dấu bàn tay;
Bertha nhìn xem cô ta, rất nghiêm túc nói:
"Không cho phép cô nói ngài Piaget như vậy."
"Vâng, thưa ngài sứ giả, tôi đã sai rồi."
"Tiếp tục chờ đi, ta không cho rằng sự chỉ dẫn của Tế Đàn Ánh sáng sẽ có sai
sót, thời cơ phục hưng Quang Minh, chính là ở chỗ này, một vị khả năng ứng
vận mà xuất hiện, kế thừa Bích Thần giáo thời cơ;
Tế Đàn Ánh Sáng chỉ dẫn, tất nhiên là anh ta;
Thời cơ của Bích Thần giáo, chắc hẳn cũng có thể trở thành thời cơ của Quang
Minh thần giáo chúng ta.
Chúng ta, phải tiếp tục chờ đợi ở chỗ này.
Dù sao, chúng ta đã chờ đợi rất lâu, cũng không thiếu một chút thời gian này.
Đúng,
Thông báo hội nghĩ lần tới, đã phát ra ngoài rồi sao?"
"Hồi báo ngài sứ gi, đã phát ra ngoài."
"Không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn a?"
"Xuất hiện việc ngoài ý muốn, có hai con quạ đen truyền tin không có thể trở về
đến, dựa theo ký ứ quay lại, một con quạ bị người dùng thuật pháp nhốt lại."
"Còn một con khác?" Bertha hỏi.
"Một con khác thì bị một con mèo đen bắt lấy, là việc ngoài ý muốn thật."
Bertha nhẹ gật đầu.
"Thưa ngài Sứ giả, hội nghị lần này vẫn phải tổ chức đúng ngày giờ ạ?"
"Vẫn tổ chức đúng hẹn."
"Thế nhưng là..."
"Ánh sáng, sẽ đồng hóa những màu sắc khác có ý xen lẫn vào, ta ngược lại rất
hy vọng bọn chúng có thể trà trộn mà tham dự vào, ha ha."
"Vâng, tôi hiểu được."
"Cô đi mau đi, ta lại hút điếu thuốc."
"Thưa ngài..."
"Còn có việc gì?"
"Trưởng lão Dok muốn để thuộc hạ nói với ngài một câu."
"A, là lời cảnh cáo phải không."
"Ý của trưởng lão Dok là, ngài sẽ không phải thật sự thích Piaget à?"
"Anh ta là một người đàn ông rất có mị lực." Bertha châm thêm điếu thuốc thứ
hai, "Thích anh ta không phải là một chuyện bình thường hay sao, nhất là lúc
anh ta xem bệnh cho khách hàng, thật sự rất có sức hút.
Mặt khác, hôm nay ngài Karen thần bí kia, ta cũng rất có hảo cảm đối với anh
ta, rất đẹp trai, rất mê người, mặt khác, còn rất thâm thúy.
Ngày mai anh ta sẽ đến làm, cô cũng không cần giám sát anh ta, để tránh xuất
hiện tác dụng phụ, để tôi tự mình tiếp xúc với anh ta."
"Vâng, có điều là thật sự không có vấn đề sao?"
"Không có vấn đề, ngài Karen giống như.. Rất đồng tình với Quang Minh thần
giáo chúng ta, hôm nay anh ta còn khuyên ta phải tỉnh táo lại, ta có thể cảm
nhận được, ánh mắt lúc đó của anh ta cũng không phải là giả dối."
Rebecca nhỏ giọng ca ngợi nói: "Quang minh trường tồn."
Bertha phun ra một vòng khói cũng nói phụ họa theo:
"Ừm, quang minh trường tồn."
...
Đi ra khỏi thang máy, đi ra ngoài cao ốc, ngồi vào chiếc xe đang dừng ven
đường:
"Thiếu gia, lúc nãy tôi ngồi trong phòng tiếp khách mà đợi ngài ra, có một bảo
vệ nữ trong phòng khám hình như có vẻ rất để ý xem chừng tôi."
"Bảo vệ nữ à? Có lẽ là do người ta coi trọng anh đấy."
"Tôi cảm thấy không phải, cô ta dùng thuật tham trắc cấp thấp mà thăm dò tôi."
"Lấy thân phận của cha Piaget, sắp xếp mấy nhân viên thần chức cấp thấp ở
Yorktown để bảo vệ cho anh ta, cũng có vẻ có thể hiểu được."
"Thế nhưng là cô ta thăm dò tôi một lần thì không nói gì, cô ta thế mà một lần
chưa đủ nghiền lại tới lần thứ hai, lần thứ hai còn không được, lại dò xét tôi tới
tận lần thứ ba..."
"Anh ý nói là, cô ta phát hiện ra thân phận dị ma của anh sao?"
Alfred cúi đầu, hít hà hai cái cánh tay của mình, nói:
"Thiếu gia, có một việc mà gần đây tôi cũng mới vừa phát hiện ra."
"Nói."
"Đó chính là sau khi đến Wien cùng với thiếu gia, nhất là mấy ngay nay sau khi
rời khỏi trang viên Ellen, tôi cảm thấy giống như mùi dị ma trên người mình trở
nên rất mờ nhạt."
"Pall và Kevin nói sao?"
"Bọn họ có lẽ vì ở chung với tôi từ trước đến nay, ngược lại sẽ không quá để ý
đến sự thay đổi này, chỉ là chờ một chút sau khi về nhà có thể để bọn họ thử
ngửi lại một lần để xác nhận xem.
Dù sao, tôi cũng cảm thấy mùi dị ma trên cơ thể của mình trở nên rất nhạt,
ngược lại có nhiều thêm một loại mùi đặc biệt khác..."
"Mùi đặc biệt khác?"
"Tựa như cái mùi mà lúc trước tôi đã cảm nhận được từ trên người của những
nhân viên thần chức kia, rất đứng đắn, rất nghiêm túc, cũng rất thanh cao, tôi
lúc trước, cũng không thích cái loại mùi này lắm, cảm thấy làm bộ làm tịch.
Nhưng bây giờ trên người của tôi thật sự là có cái loại mùi vị này."
Karen nghe vậy, hỏi: "Ý của anh đang nói là, gần đầy anh vụng trộm sau lưng
chúng tôi mà tin tưởng vào giáo hội khác à?"
"Không, không có, tuyệt đối không có, lúc trước tôi cũng không có hứng thứ gì
để làm thuộc hạ cho ngài Dis dưới trướng Trật Tự Thần Giáo, tôi làm sao có thể
lén lút đi tin tưởng vào giáo hội khác..."
Đột nhiên,
Alfred ngây ngẩn cả người,
Sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, hô lớn:
"Đúng, tôi có!"