Bern thì đi ở phía sau nói chuyện cùng hai vị Đại chủ giáo của đại khu khác.
Auggie để ý đến hành động của Connor, cúi đầu nhìn xuống.
Connor nhỏ giọng nói: "Rồng đần, che giúp ta một chút."
Auggie hơi nghi ngờ một chút, nhưng vẫn đứng che ở phía sau lưng Connor.
"Ồ, không đủ, ai, vẫn có thể bị thấy."
Auggie thấy thế, vung váy mình lên, che Connor vào trong váy của mình.
Hình thể của Auggie vốn là cao lớn đầy đặn, Connor lại là một bé gái, bị váy
trùm lên thì thật đúng là từ bên ngoài không nhìn ra được gì.
Huống hồ, những người tới đây đều sẽ cố ý thu hồi ý thức của mình, lại càng
không có người tự hạ thấp thân phận mà đi thăm dò váy của người khác.
Trong trạng thái tuyệt đối an toàn, Connor yên lòng nở nụ cười, sau đó hé
miệng, cắn lên chỗ cột cửa mình lấy tay lau lau khi nãy.
"A …quá cứng."
Auggie cười, rốt cuộc cô ta hiểu ra Connor muốn làm gì, lúc này nhỏ giọng nói:
"Sao ngươi lại ngây thơ như thế."
Nói xong, Auggie vung váy lên, Connor lộ ra, lại trông thấy cái chỗ cột kia đã
xuất hiện một cái lỗ hổng nhỏ, xung quanh lỗ hổng còn để lại một cái dấu răng
đáng yêu.
Mà trong miệng Connor bây giờ đang nhai nuốt cái gì đó.
Connor vừa nhai vừa tức giận nói lầm bẩm: "Sao ngươi ngu thế."
Auggie: "..."
Một màn này doạ Auggie thiếu chút nữa lộ đuôi rồng ra, vội vàng phủ váy lên
lại, che Connor vào lại bên trong.
Nơi này chính là thánh địa trong số các thánh địa của Trật Tự Thần Giáo, một
ngọn cây cọng có đều có ý nghĩa tượng trưng rất cao, thế mà ngươi đi gặm cột
cửa ở đây!
"Mau dừng tay, ngươi có biết khinh nhờn nơi này chịu tội nặng bao nhiêu sao,
đủ để xiên cả hai chúng ta rồi đem nướng đấy!"
Đáp lại lời cảnh cáo của Auggie, là lại một tiếng "Răng rắc!"
Giống như là cắn sô cô la, lại cắn thêm một miếng.
Cả khuôn mặt Auggie bắt đầu vặn vẹo.
"Răng rắc…"
"Răng rắc…"
"Răng rắc…"
Tốc độ nhai nuốt lúc càng nhanh, tần suất cũng càng cao.
Cơ thể Auggie bắt đầu run rẩy.
"Ực… "
Rốt cục, phía dưới váy cũng có một tiếng ợ.
"Không tệ, không tệ!"
"Rồng đần, ngươi có muốn ăn một miếng không, thơm thơm ngọt ngào, ăn rất
ngon đấy."
"Không …không cần, ngươi mau ra đây, chúng ta tránh xa nơi này một chút."
Lúc này, Auggie phát giác được người ở bên trong váy mình đang nhảy lên
nhảy xuống mấy lần.
Đây là vì để cho đồ ăn nhanh chạy xuống bụng, chừa chỗ trống để ăn thêm.
"Răng rắc…"
"Răng rắc…"
"Răng rắc…"
Lại là những tiếng vang giòn giã.
"Ai, thật sự là không ăn thêm được nữa."
Auggie thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, rốt cục có thể dừng rồi.
"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc..."
"Không phải ngươi không ăn nổi nữa sao!"
Vừa hỏi xong, Auggie đã cảm thấy phía dưới có thêm mấy thứ gì, giống như là
có mấy tấm thép nặng bị cột lên trên đùi, trên bụng mình.
"Không ăn nổi nữa, chúng ta đóng gói một chút mang về ăn tiếp."
"Xong chưa, xong chưa!"
"Tốt, ha, thật bực bội." Auggie xốc váy của mình lên, trông thấy chỗ cây cột cứ
thế mà mất một cái lỗ nhỏ!
"Cái này phải làm sao bây giờ!”
"Che lại, che lại!" Connor thúc giục nói.
Auggie chỉ có thể che váy lại.
"Xoạch!"
"Hít hà… "
Tiểu Connor hít sâu một hơi, sau đó bước ra khỏi váy của Auggie, chỗ cây cột
đã khôi phục như lúc ban đầu.
"Sao ngươi làm được?"
"Ồ, ta dùng sức mạnh của mình để nó mọc lại."
"Vậy thì có thể giống như lúc đầu không? "
Cái này cũng giống như dùng xi măng để trét vào cái chỗ “gạch vàng” bị cắn
mất kia.
"Không có việc gì, ai lại đến để xem xét cái này đâu chứ."
Connor len lén nhìn thoáng Karen đang đi cùng với Người Cầm Roi ở đằng xa,
quay lưng về sau, tay trái nắm lại, ngón trỏ tay phải gõ gõ.
Auggie tò mò hỏi: "Ngươi đang làm cái gì thế?"
"Xem bói."
"Sức mạnh của con bạch tuộc kia à?"
"Xuyt." Connor lại làm động tác này thêm một lúc, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi
cười, nói, "Không có chuyện gì, an toàn."
"Ngươi xem bói chưa chắc sẽ chính xác."
"Ta là đang xem bói cho ngươi, kết quả xem bói cho thấy trong mấy ngày kế
tiếp thì ngươi đều sẽ rất bình an thuận lợi, ngươi không tin à?"
"Ta tin.”
"Ừm."
Connor chuẩn bị đi lên phía trước, có thể là do ăn quá no, hai tay chỉ có thể ôm
bụng.
Auggie tò mò hỏi: "Thật sự ngon như vậy à?"
"Đương nhiên, ta vừa vào đây đã nghe được mùi vị của nó, a, một quyển sách
bài tập thật lớn kìa!"
Phía trước, một quyển sách dày nặng trịch trôi bồng bềnh đến, phía trên có một
ông lão đang ngồi, Tasen.
Tasen để ý đến lời nói của Connor, ngừng lại, nhìn Connor một chút, tán thán
nói:
"Sao đứa nhỏ này được nuôi tốt thế."
Nói, lão còn muốn đưa tay kiểm tra khuôn mặt của Connor, Connor trừng mắt
một cái, đưa tay bắt lại tay hắn.
Tasen lập tức thu tay về, ngượng ngùng nói: "Sao lại nhỏ mọn như thế."
"Ngươi là ai?"
"Ta là một trong những nhân viên quản lý nơi này." Tasen rất là kiêu ngạo mà
đưa tay vỗ vỗ quyển sách dày phía dưới, "Cái này, cũng không phải sách bài tập
mà là sổ ghi chép của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất sau biết bao năm tháng."
"Ồ, ta đã hiểu." Connor gật gật đầu.
"Bạn nhỏ, ngươi là rồng nhà ai?"
"Nhà Silva."
"Silva?" Trong đầu Tasen nhanh chóng ngẫm về cái họ này, thật vất vả mới nhớ
tới là ai, bởi vì người nổi danh có họ này trong giáo chỉ có một, "A, ngươi là
rồng của Bộ trưởng Karen."
"Ừm."
"Nếu là Long tộc thì nên chiêm ngưỡng thêm về nơi này." Tasen chỉ về cánh
cổng bằng xương trắng, "Cái cổng này là kiệt tác của Long Thần Phản Nghịch."
Mặc dù trước đó không lâu, Trật Tự Thần Giáo đã tiến hành chèn ép nhằm vào
Long tộc ở Địa Huyệt Thần Giáo, tàn sát và nô dịch một đám Long tộc, nhưng
chuyện của hậu nhân và tiền nhân cũng không liên quan gì nhau.
Mặc dù Long Thần Phản Nghịch là một trong bảy Thần linh lập ra Địa Huyệt
Thần Giáo, nhưng nó có quan hệ thân thiết với Thần Trật Tự nhất.
Trên thực tế, có ý kiến cho rằng là bởi vì Trật Tự Thần Giáo chỉ công nhận
Thần Trật Tự là Thần duy nhất, không thừa nhận xưng hô và địa vị của Thần
Chi Nhánh, lúc này Long Thần Phản Nghịch mới đi lập Địa Huyệt Thần Giáo
để kiếm một thân phận Thần, bởi vì nó có vẻ rất ngoan cường muốn cùng ngang
vai ngang vế với Thần Trật Tự.
Những Thần linh khác vào thời đại đó mà dám dùng thái độ như thế để đối mặt
với Thần Trật Tự thì chỉ sợ là đã sớm bị trấn áp, cũng chỉ có Thần Trật Tự chấp
nhận để nó càn quấy.
Cánh cổng lớn bằng xương của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất này không phải do tự Long
Thần Phản Nghịch chế tạo, mặc dù bản thân nó có nhiều loại thiên phú của
Long tộc nhưng nó cũng không phải là thợ rèn, nhưng nền móng đặc biệt cần có
lúc chế tạo cái cổng này lại là do Long Thần Phản Nghịch tìm về.
Truyền thuyết kể rằng nó đã tự mình tiến đến nhiều chỗ bí cảnh, đánh chết Thần
thú, sau khi ăn sạch máu thịt của chúng thì đem xương cốt về để làm nền móng.
"Ngươi có biết ở trong Kim Tự Tháp thật ra có để lại một chỗ quan tài trống
khổng lồ, vốn là dựa theo yêu cầu của Long Thần Phản Nghịch mà để lại cho
nó."
Connor hỏi: "Vậy nó có ở bên trong không?"
Connor vừa hỏi còn vừa lặng lẽ liếm môi một cái.