Có rất nhiều câu chuyện liên quan đến cô ta, trong đó có hai câu chuyện là nổi
tiếng nhất.
Chuyện thứ nhất: con gái của Thần Trật Tự khi còn bé bởi vì một việc mà tức
giận, Thần Trật Tự đưa cho cô một phiếu tên sách, để cô viết tên của vị Thần
mà mình ghét lên trên;
Không bao lâu sau thì vị thần kia ngã xuống;
Sau đó, Ankara cười.
Chuyện thứ hai: Thần Trật Tự sáng lập quy tắc của Trật Tự, mà người đầu tiên
xúc phạm Trật Tự, là con gái Ankara của mình, cuối cùng, Thần Trật Tự lựa
chọn đưa con gái của mình vào trong miệng của hung thú, để bảo vệ tôn nghiêm
của Trật Tự.
Đây chính là hai câu chuyện được ghi lại trong Ánh Sáng Trật Tự.
Nhân vật chính của hai câu chuyện chưa từng thay đổi, từ lúc mở đầu cho đến
khi kết thúc.
Hình ảnh của Ankara được đánh giá rất cao trong thần thoại tự thuật của Trật
Tự Thần Giáo, điều này không chỉ bởi vì cô ta là con gái của Thần Trật Tự, mà
là những việc trong cuộc đời cô, đã gột tả ra được hình tượng của Thần Trật Tự
một cách rõ ràng.
Cho nên, cho dù cuối cùng Ankara bởi vì mạo phạm Trật Tự mà phải chịu trừng
phạt, nhưng cô vẫn mang một hình tượng chính diện trong Trật Tự Thần Giáo.
Tầng cao nhất của khách sạn Ankara chính là khu lưu niệm của cô.
Hàng năm mỗi một bộ môn đều sẽ tổ chức "Team building" đến nơi này, đi lên
khu lưu niệm ở trên tầng cao nhất, trước đó là thưởng thức câu chuyện cuộc đời
của Ankara và câu chuyện liên quan đến Trật Tự Thần Giáo, cuối cùng, thì là
chứng kiến kết cục của Ankara.
Đây được xem như là tiết mục giáo dục kinh điển của đại khu thành phố York.
Nhưng phần lớn thời gian thì nơi này bỏ trống, nhất là khi khách sạn có nhiệm
vụ tiếp đón nhân vật lớn, đương nhiên sẽ không để cho những bộ môn kia tổ
chức "Team building".
Cho nên, sau khi thang máy đi đến tầng cao nhất, lúc cửa thang máy mở ra, bên
trong là một khu vực trống rỗng.
"Ra ngoài!"
Karen kêu một tiếng, cả người anh nhảy ra bên ngoài.
Những người khác cũng đi ra, không ai ở lại bên trong thang máy, đợi đến khi
tất cả mọi người rời khỏi thang máy, thang máy bắt đầu hòa tan và co lại, cuối
cùng, tạo thành một tấm kim loại đặc chế, che kín phần cửa của thang máy.
"Ông!"
Bốn phía xung quanh sáng lên, khu lưu niệm chiếm diện tích cả một tầng, vô
cùng rộng rãi, trên vách tường bốn phía có treo tranh ảnh đều bắt đầu trình
chiếu, đang mô tả lại câu chuyện từ nhỏ đến lớn của cuộc đời Ankara.
"Đây là có chuyện gì?" Sainz hỏi, "Có phải là do Trật Tự Thần Giáo các ngươi
đang giở trò không!"
Không đợi Karen trả lời, Saraina trực tiếp trừng Sainz một cái, khiển trách:
"Ngươi không nói lời nào thì cũng sẽ không có ai biết ngươi ngu."
Bởi vì bất kể có phải là do Trật Tự Thần Giáo giở trò hay không, ngươi hỏi câu
này cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.
Karen trả lời: "Tôi chỉ có thể nói, trong lịch trình mà tôi được nhận cũng không
có hạng mục này."
Vào lúc này, anh hẳn là đi cùng với Saraina đến lầu ba để dự tiệc, sau đó thì
mình có thể được ăn uống, trong buổi tiệc cấp bậc này, hầu như toàn bộ nguyên
liệu nấu ăn chỉ có thể mua được bằng phiếu điểm.
"Kẹt kẹt..."
Tiếng ma sát xuất hiện ở phía trước, một vách ngăn gần như trong suốt bị xé
rách, từ bên trong có một bóng người mặc áo giáp màu xám bước ra, vị trí trước
ngực bộ giáp của nó vốn nên có một dấu ấn, nhưng đã cố ý bị mài mất đi.
Mà phía sau của Người Giáp này, xuất hiện một người phụ nữ, khuôn mặt cực
kỳ phổ thông, dáng người cũng không cao, nhưng khi cô ta mở miệng, mới phát
hiện cô ta là một người đàn ông:...
"Đội trưởng Karen, bây giờ ta yêu cầu ngươi dẫn theo người của mình lui ra,
đây là mệnh lệnh."
Karen mở miệng nói: "Ta muốn biết bây giờ ai đang ra lệnh cho ta."
"Lilith."
"Một cái tên cực kỳ xa lạ."
"Thật xin lỗi, tên này ta vừa mới lấy.
Nếu ta đã có thể xuất hiện ở đây, nếu ta có thể đưa các người lên đây, ta nghĩ,
thân phận của ta đại diện cho điều gì cũng không cần phải giải thích gì nhiều
thêm nhỉ? Dẫn theo người của ngươi lui ra, đêm nay, nơi này là nơi Trật Tự
phán quyết Nguyệt Thần."
Karen lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi, trong lịch trình của ta không có hạng mục
này."
"Chắc chắn không thể nào viết vào trong."
"Ngươi cũng không có đưa ra điều lệnh nhiệm vụ với ta."
"Chắc chắn cũng không thể nào viết vào."
"Cho nên ta còn phải tiếp tục chức trách của ta, hoàn thành nhiệm vụ của mình
đó là bảo vệ cho Thần tử của Nguyệt Nữ Thần Giáo."
"Ai, cần gì phải làm vậy chứ?"
Lilith thở dài.
Thật ra trong lòng Karen cũng không phải là quá chú ý đến việc bảo vệ Saraina,
mục tiêu của cô ta trong chuyến đi này rất có thể là mình, mặc dù bản thân cô ta
còn không biết.
Cho nên Saraina là một sự uy hiếp đối với mình, đồng thời lúc trước cô ta còn
dám thăm dò một cách trắng trợn như vậy, nếu như sau khi nhiệm vụ bảo vệ cô
ta kết thúc mà cô ta gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì đoán chừng Karen sẽ
còn bảo Alfred dùng phiếu điểm để đi mua một ít thịt Tích Long về để gói
hoành thánh, trong nhà có nhiều người, nấu món này thì tất cả mọi người đều có
thể được nếm thử.
Nhưng bây giờ, một tên mặc giáp dễ dàng xóa đi dấu ấn ở trên bộ giáp, một têm
nam giả nữ, cái này rốt cuộc là có ý gì?
Mình lại mang theo người mà ngu ngốc chờ ở bên cạnh, chờ sau khi đối phương
giải quyết Saraina xong thì rảnh tay diệt khẩu cả mình?
Dựa vào lý do mà đối phương đưa ra, Karen không nhận, bởi vì sự tồn tại của
anh ở trong Trật Tự Thần Giáo đã vô cùng kỳ ảo, cho nên anh cũng không cảm
thấy có chuyện gì kỳ lạ phát sinh ở chỗ này mà khó giải thích.
Lilith phất tay về phía trước, tên mặc giáp kia vọt lên, bước tiến của hắn rất
nặng nề và đầy cảm giác ngột ngạt, mỗi một bước đi đều vô cùng chặt chẽ mà
không có kẽ hở nào, lúc hắn giơ chiếc rìu trong tay lên, không khí trước mặt
giống như đều bị cô đọng lại.
Sainz bước lên trước, trong mắt trái của hắn phát ra ánh sáng màu vàng, trước
người xuất hiện một lớp lá chắn, lúc lưỡi rìu chặt xuống, lá chắn bị ép tới nỗi
lõm vào nhưng lại không bị phá vỡ.
Đồng thời lá chắn còn đang truyền xuống dưới sàn, sau đó tóm lấy hai chân của
người mặc giáp.
Saraina thì biến mất khỏi vị trí đứng lúc đầu, xuất hiện ở đằng sau Người Giáp,
tay của cô vỗ lên trên đỉnh đầu của nó một cách rất nhẹ nhàng, để lại một cánh
hoa màu đỏ ở chỗ đó.
Đợi đến khi cô ta hạ người xuống, cánh hoa màu đỏ kia phát nổ, một chùm sáng
màu đỏ xuất hiện, xuyên thủng đầu của Người Giáp.
Sau khi đầu bị xuyên thủng thì cơ thể ngay lập tức chững lại, sau đó chiếc rìu
trong tay cũng rơi ầm xuống dưới sàn.
Cơ thể cao lớn của nó cũng "̀m" một tiếng, ngã xuống đất