mới sẽ suy nghĩ lung tung đến mức độ này, nhưng mà, ngươi thật sự đã phụ sự
khoan dung và nhân từ của Đại tế tự dành cho ngươi."
"Daan, nhớ kỹ những lời mà ta đã nói với ngươi hôm nay, ta nghĩ, không cần
phải chờ quá lâu, chính ngươi cũng có thể đã nhận ra. Ta hy vọng, lúc thật sự
đến ngày đó, ngươi sẽ không cảm thấy hối hận."
"Hối hận, hối hận vì cái gì?"
Daan đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ký hiệu trên bộ giáp của mình,
"Xem như Chư Thần có trở về, xem như sau lưng Thần Giáo chúng ta không có
một vị Thần trấn giữ, xem như đối mặt với sự trả thù của toàn bộ giới giáo hội,
xem như từng vị Chủ Thần mà ta đã từng nghe về thần thoại của bọn họ, giáng
lâm trước mặt của ta.
Ta, và Kỵ Sĩ Đoàn do ta chỉ huy, vẫn có dũng khí để rút kiếm tấn công như cũ.
Đây là lời thề ta đã lập vào ngày ta gia nhập Kỵ Sĩ Đoàn, cũng là hình tượng mà
mỗi một thành viên Kỵ Sĩ Đoàn chúng ta ước mơ bất cứ thời đại nào."
"Ta không hi vọng Thần Giáo bị hủy diệt, ta không hy vọng chúng ta sẽ đi vào
kết cục giống với Ánh Sáng, ta càng không hi vọng các tín đồ trung thành với
Trật Tự, và những người dâng hiến thành kính đang yên nghỉ trong Kỵ Sĩ Đoàn
thứ nhất, hy sinh một cách nhạt nhòa và bất lực.
Câu chuyện xưa bi tráng, đúng là rất dễ khiến nội tâm người khác đồng cảm,
nhưng không ai hi vọng, câu chuyện này xảy ra với mình.
Chúng ta... Vốn có thể vượt qua một cách yên bình, không, chúng ta vốn có thể
chẳng cần phải lo lắng gì cả.
Thần Trật Tự mà chúng ta tín ngưỡng, ở trong những năm cuối của kỷ nguyên
trước đã xưng bá Thần giới, chỉ cần ngài ấy có thể trở về, vậy Trật Tự Thần
Giáo và quy tắc Trật Tự mà chúng ta giữ vững, tất nhiên có thể trở thành tiêu
chuẩn thật sự, một chân lý có thể diễn hóa nhưng không thể hoài nghi trong suốt
kỷ nguyên này hoặc thậm chí, trong vô số kỷ nguyên sau đó.
Daan, Morindi ta, không phải kẻ phản giáo!
Dù cho xuất thân của ta là sinh vật vong linh, nhưng tín ngưỡng của ta đối với
Trật Tự, tuyệt đối không thể kém hơn những người các ngươi!"
"Ngươi bị mê hoặc, hoặc là ngươi đã triệt để lạc lối rồi, Morindi."
"Ha ha ha... Thời gian, sẽ chứng minh ta và hắn, rốt cuộc ai mới thật sự là kẻ lạc
lối."
"Tạm biệt, Morindi, người bạn khi xưa của ta."
Daan quay người, đi ra khỏi hang động.
Cơ thể của Morindi từ từ thu trở lại, dán vào trên trái tim to lớn ở đằng sau, bốn
phía, lập tức yên tĩnh trở lại.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không tiếp tục kéo dài quá lâu, một vòng xoáy màu
đen xuất hiện ở trước mặt cô ta, ngay sau đó, một bộ xương màu đồng xuất
hiện.
Morindi ngẩng đầu, mở mắt ra, nhìn về phía nó, có vẻ cũng không cảm thấy
ngoài ý muốn đối với sự xuất hiện của nó.
"Hắn có nói sẽ gặp lại nữa không, đại pháp sư Morindi?"
"Hắn nói tạm biệt ta."
"Ta đã đề nghị ngươi, không cần phải nói những lời này với những người đi
theo Đại tế tự, nhưng ngươi vẫn không nghe ta như cũ."
"Ta là nô bộc của ngươi sao?"
"Tất nhiên không phải, chúng ta là bạn hợp tác, mặc dù quá trình hợp tác cực kỳ
ngắn ngủi."
"Đây là quyết định của ta, ngươi có tư cách gì để đánh giá?"
"Được thôi, được thôi." Bộ xương giơ cánh tay lên, ra hiệu dừng tranh cãi,
"Chúng ta bây giờ lại tranh luận những chuyện này đã không có ý nghĩa, khi
ngươi phun ra những tiếng lòng của mình cho hắn nghe, thật ra kết cục của
ngươi cũng đã được định sẵn."
"Ta chờ hắn tự tay đến đưa tiễn ta."
"Không, sẽ không, hắn sẽ không tự mình ra tay đến giết ngươi, hắn cũng sẽ
không đi bẩm báo chuyện này cho Đại tế tự, đây là một lựa chọn gian nan,
nhưng hắn nhận định rằng ngươi nhất phải chết.
Cho nên, hắn sẽ sắp xếp cho người khác đến giết ngươi, kết thúc kiếp sống bị
giam cầm mấy chục năm này của ngươi."
"Ai?"
"Karen. Ta nhận được tin tức, hắn sẽ thành lập tổ chuyên án tại nơi này, phụ
trách điều tra vụ án kia."
"Đó là người trẻ tuổi mà ngươi cực kỳ thưởng thức đấy sao?"
"Chậc, các ngươi chả nhẽ đều nghe không hiểu lời của bộ xương này nói sao?
Ta không phải thưởng thức hắn, mà là ta sùng bái hắn, đây là hai khái niệm
không giống nhau, cái trước sẽ để cho người cảm thấy không thoải mái, sẽ cảm
thấy ta xem như là cái thứ gì, cũng có tư cách xứng để đứng ở chỗ này bày ra
thái độ của trưởng bối?
Cái sau thì có thể để người ta cảm thấy thoải mái hơn, ít nhiều gì cũng sẽ có ấn
tượng tốt, còn sẽ có một chút lòng mong đợi, chờ mong lúc nào ta sẽ tuân thủ
theo lời hứa hẹn mà giao con Cốt Long kia đến tay hắn."
"Ngươi đã hiểu rõ hắn đến như vậy..."
"Đây không phải hiểu rõ, đây là một đề thi được sử dụng tài liệu, chỉ cần dùng
một chút tâm tư để tìm kiếm, tất cả mọi người có thể tìm tới đáp án mà bản thân
cần.
Mặt khác, trong khi ta đang quan sát hắn thì đồng thời, hắn chắc chắn cũng
đang quan sát ta. Nhưng ta đứng trong bóng tối, hắn đứng ở ngoài sáng, ta
chiếm lợi thế rất lớn, ha ha.
Nếu như là mọi người trạng thái bình đẳng mà mặt đối mặt... Nói ra lời trong
lòng, ngược lại thì ta sẽ là người cảm thấy bó tay bó chân, tay chân run rẩy."
"Ngươi lại phát minh ra một loại phương thức để khích lệ người trẻ tuổi kia,
ngươi vì cái gì không thử mời chào người tuổi trẻ đó chứ, hoặc là, phát triển hắn
thành đối tượng hợp tác, không phải ngươi cực kỳ thích loại hình thức này
sao?"
"Mời chào người trẻ tuổi kia?" Bộ xương mở bàn tay mình ra, đếm từng ngón
tay xương, "Không dám, có vẻ như làm cấp trên của hắn thì chả ai có kết quả
tốt, theo ghi chép thì từ khi hắn tiến vào Trật Tự Thần Giáo các ngươi cho đến
nay, hình như cấp trên của hắn không phải bị giáng chức thì cũng là chết rồi."
"Hôm nay có vẻ ngươi cũng rất nhiều lời."
"Gặp mặt lần cuối, cho nên muốn lải nhải với ngươi thêm một chút. Con người
của ta, vẫn luôn tự nhận là thông minh, cho nên người có thể tiến vào trong mắt
ta, cho tới nay cũng không nhiều.
Ngươi là một trong số đó, bởi vì ta nhìn thấy tín ngưỡng cực kỳ thuần túy ở
trong lòng ngươi, ta thích liên hệ cùng với người như ngươi."
"Cảm ơn."
"Vậy thì, tạm biệt, chờ thêm một khoảng thời gian, lúc cái người trẻ tuổi tên là
Karen kia dẫn theo người tới chuẩn bị giết ngươi..."
"Ngươi muốn bảo ta không nên phản kháng?"
"Không, ta muốn xin ngươi khi chết, nhớ kỹ mặt phải mỉm cười."
Bộ xương đưa tay chỉ mặt mình, hắn để cằm của mình vị trí nhếch lên, lộ ra một
nụ cười khoa trương