Mỗi một bước chân của Karen rơi xuống, đều có tiếng gầm thét giận dữ vang
lên.
Nơi này, là núi Allamud.
Thần Vĩnh Hằng từng lĩnh đạo chúng thần ở đây, giơ lên ngọn đuốc, đốt lên
chương mở đầu cho "Văn minh hiện đại".
"Văn mình hiện đại" ở đây là chỉ tư liệu lịch sử của giáo hội được ghi lại một
cách hoàn mỹ, cũng chính là tư liệu tương đối hoàn thiện để các nhà sử học hậu
thế có thể ngược dòng tìm hiểu thời đại.
Mặc dù trên đời này vẫn có rất nhiều truyền thuyết lưu truyền, thỉnh thoảng
cũng sẽ có một vài di tích cổ xưa, thậm chí tiền thân truyền thừa của một chút
gia tộc và giáo hội đặc thù nếu là bắt đầu tìm hiểu ngược dòng, cũng có thể tìm
hiểu đến ba kỷ nguyên trước.
Nhưng đối với thời đại trước thời đại của Thần Vĩnh Hằng, ghi chép đều không
đầy đủ, đứt gãy, xốc xếch.
Người bình thường nghe chuyện kể của giới Giáo hội, giống như là đang nghe
thần thoại, như vậy thì những việc xảy ra trước thời đại của Thần Vĩnh Hằng,
chính là thần thoại trong mắt của người giới Giáo hội.
Dưới mỗi một bậc thang của núi Allamud, đều phong ấn một con ác ma đã từng
gây họa cho thế gian, Thần Vĩnh Hằng dùng bọn chúng, đặt vững nền tảng,
người muốn leo núi, đều phải giẫm qua cơ thể của bọn chúng, tự bản thân trải
nghiệm chiến công của Vĩnh Hằng.
Về sau Thần Vĩnh Hằng mất tích, Phe Vĩnh Hằng thất bại trong Thần Chiến với
Phe Ánh Sáng, Thần Ánh Sáng làm chủ núi Allamud, tự mình dùng Ánh Sáng
tiêu biến những ác ma bị phong ấn dưới bậc thang.
Nhưng trên bậc thang, khó tránh khỏi để lại dấu ấn linh hồn của ác ma, cho nên
bây giờ dẫm lên trên, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét vang vọng của
bọn chúng.
Hai bên bậc thang lên núi, đều là Thần huyết màu vàng nóng rực và những
mảnh cơ thể vỡ vụn của Thần, mảnh vỡ của những Thần khí vỡ nát chiếu rọi
ánh sáng ảm đạm.
Chỉ có điều bởi vì tính núi đặc thù của núi Allamud, Thần linh và những sinh
vật hùng mạnh khác ngã xuống ở chỗ này, sẽ không gây ra ô nhiễm, bởi vì trên
từng bậc thang kia, có thể tự động hấp thu.
Tàn hồn của bọn nó, sẽ bị giam cầm ở đây, ở trong năm tháng dài đằng đẵng mà
bị bào mòn không còn chút nào thừa lại.
Karen "Tiếp tục lên núi", "Phong cảnh" hai bên con đường, anh cũng không
nhìn nhiều, ngỡ như hoàn toàn không có hứng thú.
Rốt cục,
Anh đi tới đỉnh núi.
Nơi này là một khoảnh sân rộng, phía trên nó kết nối với những ngôi sao, Nam
Bắc liên hệ với đại lục và đại dương mênh mông, Đông Tây thì nối liền ánh
sáng và bóng tối.
Người xây dựng nơi này, là Thần Vĩnh Hằng, hắn có được sức mạnh có thể biến
những chuyện mà ngay cả Thần linh đều không thể tưởng tượng được thành sự
thật.
Thần Ánh Sáng, từng tổ chức yến hội tiếp đón Chư Thần, chúc mừng Tân Thần
trỗi dậy lật đổ Cựu Thần.
Hiện nay, những trang trí kia vẫn còn như trước, từ bàn tiệc của chư Thần bốn
phía xung quanh đến vị trí chủ tọa ở trên, vẫn tuân thủ theo quy chế một cách
nghiêm ngặt.
Chỉ có điều những chỗ ngồi thì đều trống không;
Nhưng phía trên vị trí chủ tọa, lại có người.
Trên đầu đội Vương Miện Thánh Quang, cả người khoác Áo Bào Húc Nhật,
bên trong đôi mắt lộ ra sự thâm thúy, khóe môi nhếch lên nụ cười hiền lạnh.
“Karen” từ từ xoay người, lại quan sát bốn phía một lần nữa.
So sánh với con đường lên núi, cái khoảng sân này có vẻ vô cùng sạch sẽ, hẳn là
đã được cố ý quét dọn.
"Karen" đi đến nơi chủ tọa, đứng ở trước mặt vị kia.
Hắn là thầy của mình, hắn là chiến hữu của mình, hắn là đồng minh của mình,
hắn là …bạn thân của mình.
Cho dù bây giờ, mình đã dẫn dắt những thần linh nguyện ý đi theo mình rời
khỏi Phe Ánh Sáng, nhưng mình mãi mãi cũng không phủ nhận, trong một đoạn
thời gian rất dài, vị trước mắt này là người hướng dẫn mình.
Hắn là … Thần Ánh Sáng.
Karen "Duỗi tay ra", bắt lấy góc của Áo Bào Húc Nhật, trên ngón tay của hắn,
lúc này cháy lên ngọn lửa cực nóng, đây là nhiệt độ cao của mặt trời.
Hơi đau một chút, giống như là dùng tay chạm vào que diêm vừa dập tắt, trên
đầu ngón tay xuất hiện một chút vệt cháy đen, dễ dàng lau đi.
"Soạt … "
Áo Bào Húc Nhật bị kéo ra, Thần Ánh Sáng vốn đang ngồi ở vị trí chủ tọa, phía
trong áo choàng, lại là trống không.
Một thanh đại kiếm màu đen dựng đứng ở chỗ này, phía trên chính là đầu của
hắn.
Về phần những bộ phận khác trên cơ thể, không thể tìm thấy ở nơi này, cũng
không biết đang ở nơi nào.
Thanh kiếm này, Karen "biết", nó từng xuất hiện vô số lần trong tranh vẽ tường
của Trật Tự Thần Giáo – Thanh kiếm Amogana, cũng được xưng là Thanh
Kiếm Hỗn Mang.
Amogana - Thần Hỗn Mang, là một vị Chủ Thần rất hùng mạnh thuộc Phe Vĩnh
Hằng.
Trong giai đoạn Thần Chiến dài đằng đẵng, hắn từng chỉ đạo ba lần nội chiến ở
trong Phe Ánh Sáng, ở trên chiến trường còn nhiều lần đánh tan đội hình của
Phe Ánh Sáng.
Về sau, hắn bị Thần Trật Tự chém giết, thanh kiếm này của hắn, rơi vào trong
tay của Thần Trật Tự.
Khác biệt với những mỗi một Thần linh phổ thông khác đều có một cái Thần
khí rất nổi danh, Chủ Thần hùng mạnh, rất khó để người ta nhớ tới Thần khí của
riêng mình là gì, đây cũng không phải có nghĩa bọn hắn không cần sức mạnh
của Thần khí, mà là bởi vì trong tay bọn hắn, Thần khí mạnh tương đối nhiều.
Nhưng mà trong rất nhiều hình ảnh của Thần Trật Tự, đều có Thanh Kiếm Hỗn
Mang này xuất hiện bên cạnh.
Trong thần thoại tự thuật Ánh Sáng Trật Tự đã ghi chép, Thần Trật Tự sau khi
đánh bại Amogana, trước lúc hành hình, Amogana chất vấn Thần Trật Tự:
"Các ngươi thật sự nghĩ rằng có thể mang lại sự thay đổi gì cho thế gian này
sao?"
Thần Trật Tự trả lời:
"Ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy, ta mang tới trật tự cho thế gian này."
Các nhà Thần sử học hậu thế cho rằng, Thần Trật Tự sau này trong rất nhiều dịp
chính thức đều mang theo Thanh Kiếm Hỗn Mang là vì để biểu hiện ra chiến
công của mình.
Theo tuyên bố của bên phía Trật Tự Thần Giáo thì nói như thế này: Thần Trật
Tự kết thúc Hỗn loạn của thế gian, mang trật tự đến.
Những Thần Giáo khác sẽ không gọi thời đại Chư Thần là thời đại "Hỗn
Mang", chỉ có Trật Tự Thần Giáo mới không e dè về chuyện này, là Thần Giáo
đứng đầu đương thời, Trật Tự Thần Giáo tất nhiên cho rằng cách cục hiện nay
của thế gian mới là phù hợp nhất với thẩm mỹ của Trật Tự. Trước mắt, Karen
đang nhìn thấy đầu của Thần Ánh Sáng cắm ở trên thanh kiếm này.
Cho nên, Thần Ánh Sáng không phải mất tích, hắn là … vẫn lạc.
Cơ thể của hắn, thậm chí bị chia tách, trách không được cái ngón tay Ánh Sáng
kia cuối cùng có thể thất lạc đến gia tộc Ellen, cũng rơi vào trong tay Pall.