vào ghế điều khiển, anh kéo kính chiếu hậu xuống soi vào mặt mình:
“Khéo léo?”
Dùng một ngón tay xoa xoa trên kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn về chính mình
trong gương:
“Như vậy cũng khéo léo sao?”
Karen nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, không thể không nói, ban đêm ở nghĩa trang
đúng là một nơi làm nội tâm của người ta yên lặng, bởi vì những người nằm ở
đây đều rất yên lặng.
Ngồi thêm một lúc nữa, nhìn thời gian, Karen khởi động xe tang, đi về phía
cổng lớn của nghĩa trang.
Khi đến cổng nghĩa trang, thấy cụ già người quản lý đang ngồi đó dùng một cái
bếp lò nhỏ nấu mì tôm.
“Không ngủ sao?” Karen chào hỏi.
Cụ già tức giận trừng mắt liếc Karen một cái: “Ngủ thì ai đóng cửa?”
“Trời sắp sáng rồi.”
Nghĩa trang thường là ban ngày mở cửa, buổi tối đóng cửa.
“Ôi trời, người chết còn đúng giờ hơn người sống.”
“Ngài thật là có tinh thần trách nhiệm.”
“Cứ như cậu sau nửa đêm mà lại đến vài lần nữa thì ta cũng sắp phải nằm vào
bên trong rồi. Đối với một người già để ngủ được một giấc yên bình khó khăn
thế nào không?”
“Thực xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
“Không, lần sau phải thêm tiền!”
“Được.”
Cụ già cười, vừa cầm cái thìa khuấy mì tôm trong nồi, vừa hỏi cho có lệ: “Đáng
tiếc, cậu phải quay về gấp, nếu không ta sẽ mời cậu ăn sáng, à không, bây giờ
chắc là vẫn coi như bữa khuya.”
Karen mở cửa xe nhảy xuống, đi đến phía trước bếp lò nhỏ, nói: “Tôi rất đói
bụng.”
“...” Cụ già.
Lần thứ nhất mì tôm nấu xong, cụ gia một nửa, Karen một nửa:
“Sốt cà chua, cho cậu.”
“Có tương ớt không?”
“Chỉ có sốt cà chua, những cái khác đều là dị đoan.”
“Được.”
Mỗi người một đĩa, đều cầm nĩa, bắt đầu ăn mì.
Rất nhanh, hai đĩa mì trong tay hai người đều thấy đáy.
Lão nhân cười hỏi: “Ăn no chưa?”
Karen lắc đầu: “Chưa.”
Cụ già bèn đi vào cầm một gói mì tôm ra bỏ vào trong nồi, vừa nấu mì vừa nói:
“Ta đã nhìn ra cậu định ăn bù lại phí mở cửa lúc nãy đã đưa cho ta.”
“Trong phòng này của ngài có tủ lạnh không?”
“Có.”
“Vậy hôm nào tôi sai người mang ít viên và thịt lại đây, để dành lần sau ăn lẩu.”
“Cậu sai người?” Cụ già sờ sờ cằm: “Cậu không phải tiểu nhị của Pavaro?”
Karen lắc đầu: “Coi như không phải.”
“Cậu là con rể của hắn?”
“Ợ...”
Cụ già vỗ đùi, cười nói: “Con rể của Pavaro, chậc chậc, dáng người cũng được
đấy.”
Karen không biết phải làm sao mà cầm lấy cái muỗng khuấy mì trong nồi.
“Cậu tên là gì?”
“Karen, ngài thì sao?”
“Bọn họ đều kêu ta người thổi sáo Sam.”
“Ôi, mì chín rồi.”
“Chẳng lẽ cậu không muốn hỏi vì sao bọn họ lại gọi ta là “người thổi sáo” à?”
“Không muốn, bởi vì bây giờ tôi không muốn nghe thổi sao.”
“Đó là tổn thất của cậu, tổn thất của tai và nội tâm của cậu, ta bảo đảm>”
“Đúng vậy, tôi tin.”
Karen bắt đầu vớt mì ra.
“Chừa cho ta một chút, cậu muốn một mình ăn hết à, đáng ghét!”
Sau khi ăn xong hai nồi mì, cảm giác thỏa mãn lập tức xuất hiện.
“Tôi muốn đi gọi điện cho công ty mai táng.”
“Cậu đi đi, tiện tay lấy cây sáo của ta lại đây.”
Karen đứng dậy, đi vào căn phòng nhỏ của người quản lý, cầm lấy điện thoại
gọi vào dãy số của công ty mai táng.
“Alo, thiếu gia?”
“Là tôi.”
“Thiếu gia, bây giờ ngài đang ở đâu?”
“Nghĩa trang Thanh Đằng.”
“Thiếu gia, bây giờ tôi sẽ đến đón ngài? Tôi mang theo Dincom để hắn lái xe
tang về, tôi sẽ chở thẳng ngài về nhà.”
“Ừm, được.”
Karen cảm thấy sự sắp xếp này của Alfred rất tốt.
Sau khi cúp điện thoại, Karen nhìn quét qua căn phòng, nhìn thấy một cây sáo
trên bàn làm việc, anh cầm lấy đi ra bậc thang bên ngoài phòng, đưa cho một
chút trong phòng, ở một chiếc bàn làm việc thượng phát hiện một cây sáo dọc,
cầm lấy tới đi đến ngoài phòng bậc thang, đưa cho Sam.
Cụ Sam cầm lấy cây sáo, đặt ở bên miệng, vừa chuẩn bị thổi thì lại thả xuống
dưới, nói với Karen:
“Chàng trai trẻ, ta cảm thấy cậu nên học cách tôn trọng người già.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như khi người lớn muốn thổi sáo, trước hết cậu nên nói rất mong chờ.”
“Nhưng tôi vốn không muốn nghe.”
“Ha ha, vậy cậu không thấy chán sao?”
“Không chán, tôi chỉ muốn đây ngồi một lát.”
“Cậu không chán, nhưng bọn hắn sẽ.”
“Ai?”
“Ở đây, không phải có nhiều người vậy sao, không nhiều người như vậy sao,
đều tụ tập ở chỗ này đợi ta thổi sáo đấy. Đây là bài tập mỗi buổi sáng của tất cả
mọi người, là tập tục của chúng ta ở đây, sẽ không có ai đến muộn cả!”
Nói xong, cụ Sam quan sát Karen, lại thấy Karen cũng không có biểu hiện gì là
bị “dọa sợ”, nhíu nhíu mày, hơi giận nói: “Ta đã quên cậu làm cái nghề này, sao
có thể sợ chuyện ma chứ.”
Lúc này, ánh mắt của Karen bỗng nhiên trở nên thâm thúy, dùng một loại giọng
cực kỳ bình tĩnh nói:
“Suỵt, ông nghe đi, bọn họ đang nói chuyện.”
Không biết vì cái gì, cụ Sam đột nhiên rùng mình một cái.
Sau đó, Karen mỉm cười.
Cụ Sam biết mình bị chơi xỏ thì tức giận đến mức tập tức đứng dậy, giơ cây sáo
lên định đánh Karen. Karen tắc thuận thế nhảy lên xe tang, đóng lại cửa xe.
“Cậu xuống dưới cho ta!”
Karen lắc đầu.
“Xuống dưới!”
Karen cười cười, lấy trong túi của mình ra nửa bao thuốc là, ném thẳng về phía
cụ Sam.
Lão Sam bắt lấy thuốc lá, lại lẩm bẩm vài câu với Karen lẩm bẩm, nhưng vẫn là
ngại ngùng tiếp tục tức giận, quay về ngồi trên bậc thang một mình hút thuốc.
Vừa hút thuốc vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa nãy sao mình lại bị dọa được nhỉ?
Karen thì ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết ngồi bao lâu, tiếng ô tô từ phía trước truyền đến, mở mắt ra, là
Alfred tới, Karen xuống xe, vẫy vẫy tay với cụ Sam đang ngồi ở bậc thang:
“Đi đây.”
Cụ Sam xoay đầu, không nhìn anh.