Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi dời nhà khỏi chung cư Ellen, Karen vẫn luôn ở lại trong Nhà Tang

Lễ Pavaro, cũng chính là ở trong sở thẩm phán Pavaro.

Đợi đến khi nhiệt độ của "Vụ án Zich" đã hạ xuống không còn ai chú ý, lúc

Vicole muốn ra tay trả thù, Karen đã bắt đầu bộc lộ tài năng.

Nhất là khi Karen vượt ra từ trong cuộc tuyển chọn đại khu thành phố York,

nhận được nhiều sự chú ý, chỉ cần Karen tiếp tục ở lại trong Nhà Tang Lễ

Pavaro một ngày, Vicole cũng không dám mạo hiểm đi trả thù.

Sau đó thì Karen càng không ngừng tiến bộ, tăng lên và nhận được càng nhiều

sự chú ý, ý nghĩ trả thù của Vicole đối với cái sở thẩm phán này đã từ từ bị chôn

sâu xuống dưới.

Bởi vì trả thù cũng không có gì lời.

Nghĩ biện pháp chế tạo một chuyện ngoài ý muốn trong nhiệm vụ, chơi chết

một tên thẩm phán quan cấp thấp không có bạn bè gì thì việc này cũng không

tính là quá khó khăn;

Nhưng vấn đề là, chơi chết Karen... Hoặc là để Karen sau khi về đến nhà phát

hiện người sống cùng nhà chết sạch mà không đi điều tra và trả thù, sẽ rất khó.

Nếu như Karen không lựa chọn sống ở trong Nhà Tang Lễ, có khả năng phu

nhân Lake và Dora, Doreen đã không còn trên đời.

Nhưng mà lý do trả thù của Vicole là thật buồn cười.

Hắn cho rằng ngài Pavaro đã chết, cho nên lấy công lao của Pavaro, Karen thì

lại lấy thân phận của "Pavaro" xuất hiện, đưa ra yêu cầu đối với hắn, để hắn bỏ

ra thêm mười nghìn Phiếu Trật Tự và hỗ trợ tăng cấp bậc thẩm phán quan lên

một chút.

Những thứ này đối với Vicole và đối với nhà Naton mà nói, căn bản cũng không

tính là chuyện gì, nhưng hắn lại cho rằng là uy nghiêm của mình bị xem thường,

nhất định phải tiến hành trả thù và diệt khẩu.

Vicole không biết là, khi hắn đang chờ đợi nhiệt độ giảm xuống để giết cả nhà

của Pavaro thì đồng thời trong cùng khoảng thời gian ngắn đó Karen cũng đang

chờ đợi nhiệt độ hạ xuống để đi giết Vicole;

Miễn cưỡng cũng xem như hai bên cùng lao vào nhau.

Nghe được lời nói khiêu khích của Vicole, ánh mắt của Karen yên tĩnh, chỉ là

yên lặng móc gói thuốc lá từ trong túi ra, cắn một điếu vào miệng, châm thuốc.

Một hơi, hai hơi, ba hơi...

Đã rất lâu Alfred cũng không có trông thấy thiếu gia nhà mình hút xong điếu

thuốc lá một cách đàng hoàng như vậy.

Nhiều khi, thiếu gia đã cai thuốc lá ngẫu nhiên châm thuốc lá lên, chỉ là một

động tác ám chỉ tập tính, thường dùng trong lúc cơn nghiện xuất hiện hoặc là

gặp phải lúc cảm xúc va chạm.

Nhưng giống bây giờ, hút một điếu thuốc cho đến khi chỉ còn đầu lọc rồi vứt

xuống đất, đây là lần thứ nhất Alfred thấy.

Tàn thuốc vứt xuống trên mặt đất, đế giày dẫm lên.

Karen ngồi thẳng người một lần nữa, nhìn xem Vicole phía đối diện.

Có vài người ngu xuẩn, là không cách nào dùng lẽ bình thường để hình dung và

cân nhắc, khi ngươi nếm thử dùng tư duy lý tính, lúc cảm thấy hắn không hợp

lý, thật ra chỉ đơn giản là ngươi quá hợp lý mà thôi.

Giống như có một vài kẻ xấu, đó là bản tính của hắn.

Không có cách nào để thay thế bản thân vào đó, bởi vì nếu vứt bỏ đi cơ thể,

dùng linh hồn làm điểm cơ sở mà so sánh, cả hai đã thuộc về hai chũng loại

khác nhau.

Trên mặt Vicole vẫn mang theo ý cười như cũ, hắn lấn yếu sợ mạnh, trên xe lúc

Wilker tát vào mặt hắn, hắn có thể nhắm chặt hai mắt mà thút thít;

Bây giờ, hắn chắc chắn mình sẽ không bị dùng tư hình nữa, thì càng tin chắc

người trong nhà mình sẽ đưa hắn ra ngoài.

Thế giới quan của hắn chính là như vậy, sớm đã thành hình và cố định.

Vicole thấy Karen vẫn luôn không nói chuyện, có chút cảm thấy chưa đủ

nghiền, bởi vì do hắn mà hại mình vẫn luôn không thể trả thù thành công, cũng

là do hắn, bắt mình đi trước mặt biết bao nhiêu người như vậy trong cao ốc giáo

vụ.

"Đội trưởng Karen, tại sao ngươi không nói chuyện? Ta còn tưởng rằng là ngươi

đến để tự mình thẩm vấn ta đây, không nghĩ tới, chỉ là phái một tên thuộc hạ tới,

việc này khiến ta cảm thấy cực kỳ không có ý nghĩa, cũng cảm thấy rất thiếu

chút gì đó.

Thật ra ta muốn trao đổi với ngươi nhiều hơn một chút.

Chỉ là cái tên Pavaro kia không được hòa đồng cho lắm, ngươi lại ở cùng hắn

một nhà, ta sợ hắn nói xấu ta trước mặt ngươi, phá hư hình tượng của ta, cho

nên ta vẫn không đến, ha ha.

Nhưng mà lần này cũng là một cái cơ hội tốt, ta vừa lúc có thể cùng ngươi tìm

hiểu sâu lẫn nhau thêm một chút, chờ sau khi việc này kết thúc ta rời khỏi đây,

mời ngươi cùng uống cà phê tâm sự, như thế sẽ không lộ ra vẻ ta quá cứng

nhắc, ngươi cảm thấy thế nào...

Hả?

Ừm!!!"

Vicole bỗng nhiên trông thấy, ở trước người của Karen, nổi lên hình ảnh của

một bộ thần bào, chính là thần bào của Phán quyết quan.

Phần ngực của cái thần bào này mang theo đường vân màu đỏ máu, tản ra khí

tức uy nghiêm.

"Thăng... Thăng cấp?"

Vicole không dám tin mà nhìn xem mọi chuyện đang xảy ra.

Lúc này, hắn cảm nhận được trái tim của mình giống như là bị nắm chặt lấy vậy,

đau đớn, phẫn nộ, thở không nổi, thậm chí còn mang theo sự tủi nhục và không

cam lòng!

Ngươi đang trào phúng kẻ thù của ngươi,

Ngươi đang khiêu khích kẻ thù của ngươi,

Thế nhưng mà kẻ thù của ngươi vốn cũng không đáp lại lời của ngươi, hắn chỉ

ngồi yên ở nơi đó, nhắm chặt hai mắt.

Ngươi cho rằng hắn là đang ra vẻ bình tĩnh, nhưng sau một khắc, hắn lại bắt đầu

thăng cấp.

Vicole tức giận đến nỗi hai nắm tay nắm chặt, trên người hắn còn mang theo

xiềng xích, không có khả năng phóng ra sức mạnh linh tính, đương nhiên, với

cái thực lực chân thật đủ đến đánh nhau một trận đỉnh cao với Richard của hắn

thì cho dù bây giờ trên người của hắn không có chút xiềng xích giam giữ nào thì

Karen và Alfred cũng sẽ không có một chút lo lắng nào.

"Này! Này! Này! Karen, Karen, Karen ngươi tỉnh dậy!"

Vicole bị ngọn lửa đố kỵ đốt cháy đến nổi vẻ mặt đã méo mó bắt đầu ý đồ thông

qua việc hô to để đánh thức Karen, mục đích phá hư cảm ngộ thăng cấp của

Karen

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK