Giống như là gà mái đẻ ra một cái trứng sền sệt, rơi xuống đất là bể, sau đó bên
trong có một người đàn ông trượt ra, cái người đàn ông này có khuôn mặt ngay
ngắn, lông mày cực kỳ thô, đường cong gương mặt rõ ràng, là Đoàn trưởng
Daan.
Hắn đứng lên, hai tay nắm quyền, trong chốc lát, toàn bộ nước mủ trên người
rơi ra.
Nhưng nếu như quan sát tinh tế mà nói, có thể phát hiện móng tay và chỗ vành
tai, vẫn có nước mủ đang không ngừng bài tiết, trong ánh mắt cũng hơi có vẻ
đục ngầu.
Tất nhiên, trạng thái bản thân của đại pháp sư vong linh triệu hồi ra hắn lúc này
vô cùng kém.
Mà cái này, đều là công lao của Neo.
Hắn dùng phương thức tự sát để tấn công, làm suy yếu vị đối thủ vốn vô cùng
mạnh mẽ này.
Không nói những thứ khác, chỉ là quả tim to lớn kia... Thật ra chính là để chứa
đựng khí tức vong linh mà Morindi bị giam giữ trong những năm này, khác biệt
với phương thức Karen dựa vào sự đặc thù của bản thân để tích trữ sức mạnh
linh tính, bà ta thì đặt nguồn tích trữ này ở bên ngoài.
Có thể giải thích như bà ta mang theo bên mình một cái bình ga.
Có sự ủng hộ của nó, đại pháp sư vong linh sẽ có thể không ngừng sử dụng
thuật pháp triệu hồi, triệu hồi ra từng sinh vật vong linh mạnh mẽ để giúp bà ta
chiến đấu.
"Hô..."
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, cười nói:
"Rất thú vị."
Neo mở mắt ra, ánh mắt ngưng lại.
Karen lập tức thu hồi sự khinh thường, trở nên nghiêm túc.
Neo mới vừa giao đấu với Verden rất rõ ràng, người trong đội ngũ lập nghiệp
năm xưa kia, rốt cuộc là ưu tú dường nào.
Gần như mỗi một người trong đội, đều là những người không thể nào khinh
thường.
Nhưng mà, ngay lúc hai bên sẽ phải lúc giao chiến, một cái bóng người nho nhỏ
chạy vào, là Connor.
Nó không có chạy ra giữa hai người, nhìn xem Morindi rồi lại nhìn Karen,
không có băn khoăn, không có do dự, càng không hề khóc lóc hay bi thương,
trực tiếp chạy đến sau lưng Karen;
Nhảy một chút, nhảy tới trên lưng Karen, hai tay vây quanh cổ Karen.
Vụ nổ lớn khi nãy, dẫn đến hang động đá vôi đã bị quét dọn sạch sẽ, Morindi
không chỉ bị trọng thương, mà đã mất đi cảm giác đối với khu vực phía ngoài,
cho nên sau khi Connor xuất hiện, mới biết được nó thế mà cũng tới đây.
Nhìn xem Cốt Long do mình tạo ra, trên mặt của bà ta lúc này lộ ra nụ cười ấm
áp.
Dù là Cốt Long chủ động nhảy tới trên lưng Karen, trong ánh mắt Morindi cũng
không có chút phẫn nộ và không cam lòng nào.
Bà ta chỉ đơn giản là vui mừng khi nhìn thấy Cốt Long.
"Ta có lỗi với ngươi, thật ra ta cực kỳ hối hận một chuyện, đó chính là không
lâu sau khi ngươi được sinh ra, ta sẽ đồng ý để hắn ôm ngươi đi, bởi vì với tình
huống lúc đó, ngươi ở lại chỗ của ta sẽ có kết cục không tốt. Đương nhiên, ta
không phải muốn biện mình cái gì cho mình, ta chỉ là muốn nói cho ngươi, gặp
lại ngươi lần nữa, ta rất vui mừng."
"Mẹ..."
Connor cũng hô kêu một tiếng, không mang theo bao nhiêu tình cảm, ý nghĩa
đơn giản cũng chỉ là biết bà là người đã tạo ra ta nên gọi bà một tiếng mẹ, sau
đó cũng không còn gì nữa.
Cốt Long cũng không có quan niệm "Gia đình và tình thương của mẹ", nó
không phải do Morindi mang thai chín tháng mười ngày mà sinh ra, mà là bị
"Sáng tạo" ra, cho nên, quan hệ giữa nó và Morindi... Cực kỳ đơn giản.
Dùng phương thức của thế tục để hình dung, đó là ngươi không có khả năng
khao khát mỗi một cái radio đều tình mẫu tử đối với công ty chế tạo ra nó.
Nhưng mà Karen vẫn còn có chút ngoài ý muốn đối với việc Connor chủ động
xuất hiện, anh không mang Connor theo xuống đây, mà là để nó lại ở ngoài
hang động.
Ở lại bên ngoài cùng với Connor còn có bọn người Alfred.
Nhưng Karen rất rõ ràng, mệnh lệnh của mình chắc chắn sẽ mất đi hiệu lực sau
khi mình xuống dưới đây, sự thật cũng đúng là như thế, sau khi mình xuống
đây, nhóm người Alfred cũng lập tức cùng theo xuống;
Nhưng điều mà anh không ngờ tới chính là, Connor thế mà cũng giống như vậy,
nó cũng không có gì do dự, nghĩa rằng nó biết cụ thể mình sẽ làm gì khi đi
xuống đây.
Trên phương diện đối xử với người nhà, Karen luôn luôn rất hiền hậu, anh sẽ ép
buộc Connor lựa chọn giữa mình và “Mẹ”, cho dù anh nắm giữ khế ước chủ tớ.
Nhưng mà, nếu như là Connor lựa chọn mình, vậy Karen cũng sẽ... Không cần
ra vẻ.
"Bắt đầu đi." Karen mở miệng nói.
Mười ngón tay của Connor chỉ về phía cổ Karen.
Cảm giác được cổ mình lành lạnh Karen lập tức nhắc nhở:
"Đổi chỗ."
Connor không đáp lại, nhưng nó lựa chọn hé miệng, cắn vào bả vai trái của
Karen.
"Phốc!"
Răng của cô bé vô cùng sắc bén, khẽ cắn là vào thịt.
Karen cắn răng, anh cũng không cảm thấy đau, dù gì thì giới hạn chịu đau đối
với anh cũng đã cao vô cùng, chẳng qua là anh cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Rất nhanh, cơ thể Connor bắt đầu biến mất, mà trên người Karen, thì ngưng tụ
ra Áo Giáp Long Thần.
So sánh với lần dung hợp thứ nhất, lần này có vẻ rất có trật tự, đường cong áo
giáp có cảm giác đẹp hơn, không còn chỉ đơn giản là mang tác dụng phòng ngự.
Karen vô thức cho rằng đây là bởi vì vết thương của Connor bây giờ đã khôi
phục như cũ, trên thực tế, có một con mèo đen vì vấn đề hình tượng của Karen
nhà mình mà có thể nói là tốn hết tâm tư;
Mèo đen cố ý mang cho Cốt Long xem sách tranh về áo giáp, phác hoạ, lúc Cốt
Long còn chưa nói chuyện, đã bị cưỡng ép học tập về hình dạng của áo giáp.
Thậm chí, so sánh bên trái bả vai Karen với bên phải thì có vẻ mất cân đối, có
sự khác nhau rõ ràng, có một chút không đối xứng, đó là vị trí mà Pall giữ lại
trước.
Ánh mắt Morindi ngưng lại, bà ta rốt cuộc hiểu ra vì sao bộ xương kia lại
thưởng thức người trẻ tuổi trước mắt này như thế.
Mặc dù mới gặp mặt, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt bà ta, bà ta thế nhưng
rất rõ ràng mình đã thêm gì vào trong người con Cốt Long này, vẫn có thể bị
hắn thu phục.
Cái này không khỏi để Morindi liên tưởng đến hình ảnh Norton lần nữa.
Morindi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bài trừ tạp niệm trong lòng, cưỡng ép để cho
mình tập trung sức chú ý đến chuyện kế tiếp, bà ta mở miệng nói:
"Ta vốn đã dùng đá ở chỗ này để khắc cho ngươi một cái quan tài sẵn, nhưng
cực kỳ đáng tiếc, nó vừa bị phá hủy trong vụ nổ, cho nên, ta cần nói với ngươi
một tiếng thật xin lỗi."
Cái này giống như là lời dọa nát trước lúc chiến đấu, Karen nghe được câu này,
đáp lại một cách lễ phép:
"Không sao, nếu như ngài cần mà nói, trong nhà của ta có rất nhiều quan tài còn
trống."