Có người đang đi, có người là đang bò.
Có người lúc đầu đang đi, từ từ trở thành bò bò.
Bởi vì bò về phía trước thì gặp phải ít lực cản hơn, cũng có nghĩa cần dùng ít
sức lực hơn.
Karen vẫn là đang đi, Richard đi theo sau lưng Karen, Karen giúp cậu ta cản bớt
gió, sau đó bò theo sau.
Thiếu nữ Ashley ở bên trái đang chau mày mà bước lên phía trước, sau đó, cô
bắt đầu xoay người.
Người thanh niên xuất thân từ Kỵ Sĩ Đoàn ở bên phải thì cái eo đứng thẳng tấp,
kiên định tiến lên, có điều lần này, hắn ta nhìn chăm chú Karen vài lần, có vẻ
cho đến lúc này, Karen mới đáng giá để hắn phải nhìn thẳng bằng hai mắt.
Có ít người kiêu ngạo, là khắc sâu vào trong lòng, mà có ít người, thì là vẽ ở
trên mặt, vị này, tất nhiên thuộc về cái sau.
Sau lưng, thiếu niên chơi với cục đá càng không ngừng ném cục đá về phía
trước, sau đó đi đến trước nhặt lên, lại ném về phía trước, lại đi tới nhặt lên,
động tác của hắn rất ăn khớp, phảng phất trong tay cũng không phải đang liên
tục ném cục đá đi, mà là từng sợi dây thừng, cho hắn mượn lực đi về phía trước.
Phía bên phải, cô gái ngủ gật kia đã nằm gục xuống đất, cô ta xem như là đang
bò đi mà thôi...
Bởi vì cô ta nhắm hai mắt lại, tựa như là còn đang ngủ, nhưng cổ và cái mông,
càng không ngừng nhích lên hạ xuống, giống như là một con giòi đang kiên trì
tiến lên phía trước trong giấc mơ.
"Oẳn tù tì!"
"Ha ha, ngươi thua, đoạn đường này ngươi phải đi, đoạn tiếp theo tới lượt ta."
"Được rồi, tốt, có chơi có chịu."
Người đứng phía sau Karen lúc nãy cũng đang tiến lên.
Phía trước, Leon và Laure cũng đang tiếp tục tiến lên, bọn họ, trông có vẻ có
hình tượng hơn, mà lại, một nhóm người kia bây giờ cũng tụ lại, chia thành hai
hàng, một hàng phía trước, một hàng ở phía sau, sau đó sẽ thay ca.
Loại phương thức "Hợp tác nhóm" này quả thật có thể dùng ít sức hơn, nhưng
Karen tin tưởng, cuộc tuyển chọn này sẽ không đơn giản để người ta sử dụng
tiểu xảo dễ dàng như vậy.
Dù sao thì mục đích của cuộc tuyển chọn là muốn chọn ra 5 vị trí đứng đầu, mà
không phải tuyển ra một đội gồm năm người.
Quả nhiên, khi tất cả người tiến lên đến nơi bảo phủ bởi tuyết trắng mênh mông,
nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống.
Đây cũng không phải là chỉ đơn giản là nhiệt độ xuống tháp, mà là một đòn tấn
công nhằm vào linh hồn, so sánh với cái lạnh thấu xương này, thì chút gió ban
nãy, tựa như cũng không thấm vào đâu.
Bọn người của Leon và Laure cũng không còn tiếp tục hợp tác nhóm, bởi vì tỉ lệ
của nhóm người rất nhanh đã trở nên không còn đồng đều, sự tồn tại mà mọi
người có khả năng nhìn thấy lẫn nhau bây giờ đều là thể linh hồn, linh hồn của
mỗi người phản ứng lại khi bị đóng băng đều có sự khác nhau.
"A..."
Cùng với từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, có mười mấy bóng người trực
tiếp biến mất, bọn họ không có chết, chỉ là rời khỏi bài kiểm tra, đương nhiên,
có thể sẽ bởi vậy làm bị thương.
Cơ thể Ashley phía bên trái Karen co ro, cơ thể đang không ngừng run rẩy, cô
vẫn đang khom người tiến lên, quay đầu nhìn thoáng qua Karen, nhìn thấy
Richard vẫn đang luôn bò theo sau lưng Karen, liếm liếm đầu lưỡi, trong lòng
ngo ngoe muốn làm theo.
Khuôn mặt của tên thanh niên đến từ Kỵ Sĩ Đoàn phía bên phải vẫn lạnh lùng
như cũ, mỗi một bước đều bước đi cực kỳ vững vàng.
“A a a a..."
Sau lưng, trên vẻ mặt của cô gái ngủ gật đang nhích người lên giống như giòi bò
hiện ra sự đau đớn, dù là còn đang ngủ, nhưng cũng đang thấy ác mộng.
Thiếu niên chơi ném cục đá vẫn còn tiếp tục làm theo tần suất ban nãy, cục đá
của hắn, bắt đầu dần dần tản ra nhiệt độ yếu ớt.
Cái cục đá này hẳn không phải là Thánh khí, giống như là một loại vật cộng
sinh nào đó, nhìn kỹ phía dưới, Karen phát hiện mỗi lần lúc thiếu niên nhặt lên
và ném cục đá ra, cục đá được nhặt lên sẽ hòa vào bàn tay của hắn, cục đá ném
ra thì một lần nữa được sinh ra.
Đây là loại “võ công” gì?
Karen thật đúng là không đoán ra được.
Về phần người đứng ở sau lưng mình lúc trong trường thi, hắn ta đã bắt đầu tụt
lại phía sau, bởi vì tự cãi nhau với bản thân mình, cùng với nhiệt độ bắt đầu
giảm xuống, linh hồn bắt đầu đau đớn, đã bắt đầu chơi xấu không chịu nhận
thua trong trò chơi oẳn tù tì nữa.
Karen chú ý Richard một chút, phát hiện đứa em họ này của mình dù vẫn đang
run lẩy bẩy, nhưng tần suất bò vẫn luôn ổn định, cậu ta còn có thể kiên trì tiếp.
Lúc này, những người đi ở phía trước, bắt đầu không ngừng có người biến mất,
tựa như là lúc tiến về phía trước, sẽ bước qua một giai đoạn mới.
Đi tới rồi tiếp tục đi tới, Leon và Laure đã phát ra kêu rên, đội ngũ vốn dĩ đã tán
loạn, vào lúc này triệt để tan rã, có hai người biến mất, lựa chọn rời khỏi kiểm
tra.
Leon che lấy tay mình, Laure che lấy mặt mình, vừa kêu rên đau đớn, vừa tiếp
tục đi tới.
"A!"
Bên trái, Ashley nhìn xem mu bàn tay mình, nơi đó đã bị tổn thương do giá rét,
không phải bị nứt da, mà là cơ thể... Không, là linh hồn đã vì bị đông cứng trở
nên "Giòn".
Loại cảm giác này, giống như là đem linh hồn ngươi từ trạng thái ban đầu bắt
đầu dần dần biến thành một tảng băng, đây là một loại tra tấn, một cực hình khó
có thể để người ta chịu đựng nổi.
Karen đưa tay sờ sờ cổ của mình, phát hiện chỗ cổ mình cũng xuất hiện một vết
đóng băng, nhưng cũng không phải rất đau, chỉ có một chút cảm giác như thế
thôi.
Đợi đến khi đầu ngón tay và móng tay biến thành băng, Karen ngược lại mỉm
cười.
Trách không được cảm thấy quen thuộc như thế,
Trách không được cảm thấy giống như đã từng trải qua,
Đến nơi này,
Karen mới xác định,
Làm chuyện xấu xa còn tưởng rằng ngươi sẽ sợ người khác biết mặt,
Cái này không phải chính là khi mình thần khải, lúc phủ nhận lời gợi ý của
Thần Trật Tự để lựa chọn một con đường thần khải khác sao!
Băng tuyết, sông núi, một con người cô độc cất bước, đó là một cuốc thám hiểm
tuyệt vọng, nhưng cuối cùng, mình cắn răng kiên trì đến cuối cùng, hoàn thành
lần thần khải của mình.
Một màn này, lại là một cảnh trong trận pháp? Còn bị dùng để làm đề kiểm tra
tuyển chọn?
Cho nên, tình cảnh mắt trước này có tên gọi gì ứng theo cách gọi của Trật Tự
Thần Giáo?