của gã rất nhẹ nhàng, không thô lỗ giống như lần trước. Có lẽ lần thứ nhất cảm
thấy mình đang trả phòng khách sạn, lần thứ hai mới rõ ràng nơi này mới là
ngôi nhà vĩnh viễn của mình sau này, mức độ yêu quý chắc chắn sẽ không giống
nhau.
"Vừa mới ở phía dưới suy nghĩ xem đến cuối cùng thì nên chọn tư thế nằm như
thế nào để chết, rất kỳ lạ chính là, thời điểm chết lần thứ nhất cũng chưa từng
suy nghĩ đến cái vấn đề này."
Karen cũng không có nói dài dòng quanh co với Bá tước Recar, trực tiếp hỏi:
"Ngài bá tước này, ông có thể dùng sức mạnh của mình để tự đóng băng chính
bản thân mình hay không?"
"Ách... ừm... A?"
Mặc dù bá tước Recar thích tưởng tượng, lúc trước cũng tưởng tượng nhầm
phương hướng, nhưng không thể phủ nhận là, gã là một người rất có trí tuệ, rốt
cuộc thì một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển là không thể nào trở thành Vua
Hải Tặc, biển cả, cũng tuyệt đối không phải nơi dành cho những tên thô lỗ.
"Ách..." Lúc này, Bá tước Recar chỉ là nghi ngờ vì cái gì mà vị thiếu gia này gọi
mình đi ra chỉ để hỏi một vấn đề như vậy?
"Ừm..." Tiếp theo, là thuận theo câu nói này mà suy nghĩ, Bá tước Recar vậy mà
phát hiện thật sự khả thi, nếu thuộc tính Thủy của gã đã đạt đến mức cực hạn,
có thể đóng băng tử vong... Dù là giải thích đơn giản trên mặt câu chữ, không
phải cũng chính là đóng băng "Tử vong" lại sao?
"A..." Lại suy nghĩ một chốc, Bá tước Recar nghĩ tới nếu như bây giờ mình có
thể ngăn chặn quá triình linh tính dần dần biến mất, không thể nghịch đảo của
bộ cơ thể này, như vậy, mục đích dĩ nhiên chính là chờ đợi, như vậy kết quả của
sự chờ đợi này là cái gì?
Người đã trải qua cái chết một lần, lúc đối mặt lại với nó, phần lớn cũng không
phải là xem nhẹ cái chết, mà là càng thêm trân trọng khoảng thời gian có thể
sống sót tiếp.
Cũng ví như Karen... Đương nhiên, Bá tước Recar cũng giống như vậy.
Giờ khắc này,
Vua Hải Tặc không có chờ Karen nói câu nói tiếp theo,
Trực tiếp quỳ một gối xuống tại trước mặt Karen một lần nữa:
"Tôi nguyện ý tuân theo ý chí của ngài để tự đóng băng bản thân!"
Cùng lúc đồng ý, tư thái lại hạ thấp một lần nữa, tóm lại, từng bước đúng chỗ.
Nhờ Pall mà biết được cậu thanh niên trước mặt mình không bình thường, tự
mình lại trải nghiệm việc đối phương dùng thân phận thần bộc mà Thức Tỉnh
chính mình, bá tước Recar tất nhiên sẽ càng chờ mong thêm về tương lai.
"Tốt, ông thử một chút xem sao."
"Vâng."
Bá tước Recar đứng tại bên cạnh mộ thất của mình, hai tay mở ra, băng tuyết
trong lòng bàn tay của gã bắt đầu xoay chuyển.
Ánh mắt của gã nhìn thẳng Karen,
Vô cùng nghiêm túc mà nói:
"Nếu như thành công, vào ngày mà tôi khôi phục, đó là ngày mà tôi nguyện
trung thành dâng hiến tất cả cho ngài!"
Nói xong, hai bàn tay của bá tước Recar cùng nhau đập vào trên ngực của mình,
vị trí ngực của gã bắt đầu kết băng, khối băng nhanh chóng khuếch tán ra, rất
nhanh đã đóng băng toàn bộ cơ thể của gã lại, thành một bức tượng băng hình
người.
Karen đi lên trước, bắt đầu cẩn thận quan sát, vô ý thức duỗi bàn tay của mình
đến.
"Thiếu gia..." Alfred vội vàng tiến lên nhắc nhở thiếu gia nhà mình cẩn thận để
tránh bị tổn thương do giá rét.
Karen lắc đầu, ra hiệu không có việc gì, bàn tay của anh không có trực tiếp tiếp
xúc với thân thể đã bị đóng băng của bá tước Recar, mà là tìm hiểu cách một
khoảng ở bên ngoài.
Alfred trừng mắt nhìn, ánh mắt Mị ma cũng sáng lên, bắt đầu tiến hành quan sát
đối với bức tượng băng trước mặt.
Pall bu lại, cũng bắt đầu cẩn thận xem xét;
Con Kim Mao hơi lạc lõng vì không để cho mình biểu hiện có vẻ không thích
sống chung, cũng chạy tới, dùng cái mũi cẩn thận hít hà tượng băng.
Cảnh tượng này, giống như đang xem xét một món ăn đã bị đông cứng trong tủ
lạnh, quan sát xem phải chăng nó vẫn còn hương vị.
"Tựa như là đã phong tỏa lại rồi." Karen nói, "Các người cảm thấy thế nào?"
"Thiếu gia, tôi nhìn không thấy."
"Tôi cũng không phát hiện được gì."
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Kim Mao kêu ba tiếng liên tục, sau đó dùng móng vuốt trên mặt đất vẽ lên hai
đường thẳng, một đường là vẽ bằng bàn chân chó, một cái đường khác là dùng
chỗ móng vuốt mà vẽ, cái thứ nhất cực kỳ to, cái thứ hai thì rất nhỏ.
Sau khi Karen thấy, như có điều suy nghĩ nói: "Thật ra thì năng lượng linh tính
vẫn có sự xói mòn, nhưng cùng so sánh với lúc đầu, đã là rất nhỏ."
Kim Mao gật đầu.
Trên đời này, đến cùng thì cũng không tồn tại sự phong ấn tuyệt đối, tựa như là
đồ ăn bỏ vào trong tủ lạnh đông lạnh, cũng chỉ là làm chậm thời gian chúng bị
biến chất, nhưng trên thực tế đồ ăn vẫn đang trong quá trình biến chất.
Bá tước Recar là một vật thí nghiệm tuyệt hảo, thậm chí cũng không có cách
nào lại tìm tới vật thí nghiệm tương tự thứ hai, bởi vì chỉ có bá tước Recar mới
có thể sử dụng loại năng lực đóng băng tuyệt đối này thôi, cho nên việc quan sát
gã trở nên vô cùng quan trọng.