Nhưng rất nhanh, Karen đã nhận ra được, lời đồn đại này rất có thể là do chính
đội trưởng truyền ra ngoài, hắn làm vậy có thể là để tăng độ nổi tiếng của tiểu
đội mình, cũng giúp cho việc dễ tranh giành những nhiệm vụ có phần thưởng
tốt hơn trong tương lai.
Loại chuyện như này, đội trưởng thật sự có thể làm được, có đôi khi hắn rất lạnh
lùng, giống như là một nhà diễn tấu dương cầm vô cùng thanh lịch; có đôi khi
lại nói rất nhiều lời, tựa như những lần kéo người khác lại để kể câu chuyện cổ
tích về chó săn và con vịt nhỏ;
Có khi khẩu vị của hắn ta cũng rất lớn, trong lúc thi hành nhiệm vụ, sẽ không
tiếc trả giá tất cả để đạt được lợi ích tối ưu nhất, nhưng đồng thời trong lúc nhận
được lợi ích lớn như thế, vậy mà hắn cũng không cảm thấy ngại mà đưa ra một
cái hộp đầy những chiếc nhẫn làm bằng nhựa không đáng tiền.
Lúc trước Karen đã cảm thấy hình như đội trưởng có bệnh tâm thần phân liệt,
bức tranh chân dung phát hiện dưới tầng hầm phòng làm việc ở bảo tàng gốm
Lemar là bằng chứng tốt nhất cho bệnh tình của hắn ta.
Chỉ là, việc tuyên truyền có vẻ cũng rất có tác dụng, chính người em họ này của
mình rất một lòng mà muốn tham gia vào trong tiểu đội.
Mặc dù biên chế của tiểu đội chỉ bao gồm 1 vị đội trưởng cộng thêm 12 người
đội viên, nhưng đội viên ngoài biên chế của tiểu đội thì cũng không có giới hạn.
Với lại, tiểu đội có sự gia nhập của loại thành viên có gia thế như Richard, dù
chỉ là ghi một cái tên vào danh sách thôi thì sự phát triển của toàn bộ tiểu đội về
sau sẽ càng có nhiều ưu thế hơn, có thể nhận được sự chiếu cố từ nhiều mặt
khác.
Không phải mỗi một đội ngũ đều không thích loại công tử như thế, chủ yếu vẫn
phải xem ích lợi trao đổi có đủ hay không.
Lúc này, Richard vẫn còn tiếp tục ngồi thuyết phục ông nội của mình:
"Ông nội, ông thử nghĩ xem, nếu như trước đây ông sớm đồng ý để cho cháu
gia nhập vào trong tiểu đội đó thì nói không chừng trong bụng của vị công chúa
Đảo Ám Nguyệt kia đã có chắt trai của ông rồi!"
Karen không còn gì để nói...
Nhưng trong khoảnh khắc yên lặng này, anh lại đột nhiên cảm giác được lời của
Richard cũng có lý.
Mặc dù Ophelia cũng không có mang thai, nhưng nếu như thật sự dựa theo lời
đồn đại rằng Ophelia mang thai mà nói vậy thì đứa trẻ trong bụng thật sự là chắt
trai của ông lão đang ngồi trước mặt này.
"Cháu chỉ toàn đang nói bậy mà thôi." Deron cũng bị chính đứa cháu trai này
của mình làm cho cứng họng, ông ấy nhìn về phía Karen, nhắc nhở, "Cũng
không sợ làm cho bạn bè cười chê."
"Không tin thì ông thử hỏi anh ta xem, này Karen, nếu như cho anh cơ hội, anh
có muốn gia nhập vào tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của đội trưởng Neo hay
không?"
Karen có chút câu nệ mà cười cười, nhỏ giọng nói: "Nếu như thật sự có thể có
cơ hội để gia nhập tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật thì tôi cũng đã rất hài lòng rồi,
cũng không dám chọn chọn lựa lựa gì thêm."
"Cháu đi mà xem bạn của cháu nói kìa, cháu thật là quá..."
Deron vốn là muốn dùng Karen để mỉa mai Richard, răn dạy cháu mình có phúc
mà không biết hưởng, nhưng không biết vì cái gì, sau khi nói được nửa câu,
nhìn xem Karen đang ngồi ở chỗ đó với vẻ mặt có chút lúng túng, trong lòng
ông không hiểu sao lại có cảm giác đau lòng.
Richard thì mở to mắt nhìn xem Karen, cậu ta cũng biết người bạn mới này của
mình đang giả vờ, lúc trước anh ta đối xử với mình thì rõ ràng rất tùy ý.
"Ông nội giúp cháu một chút thôi mà, van cầu ông, ông nội à; ông thử nghĩ
xem, về sau cháu của ông sẽ được xưng là con một con chó săn nhỏ, ông cũng
sẽ rất nở mày nở mặt đấy."
"Cháu của ta được xưng là con chó nhỏ, vậy chẳng nhẽ ta trở thành một con chó
già rồi à?"
"Không phải, ông nội, đây chỉ là từ ngữ dùng để hình dung mà thôi!" Richard
nắm lấy bả vai của Deron, "Ông nội, cháu cũng muốn trưởng thành, cháu muốn
trở thành một người đàn ông có thể gánh vác chuyện lớn."
Karen nâng chén trà lên, uống một hớp nước.
Nhìn xem cảnh trước mặt này làm anh nghĩ đến ông nội mình, Dis hầu như
cũng sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của mình.
Delon trầm mặt, không nói lời nào.
Richard thì vẫn đang tiếp tục năn nỉ.
Karen chú ý đến vẻ mặt của Deron, anh hơi nghi ngờ một chút: Chuyện này
không lẽ đã giải quyết xong rồi?
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Karen đứng người lên, ra hiệu để mình ra mở cửa, Richard cười một tiếng cảm
ơn Karen, nắm chặt thời gian tiếp tục tiến công năn nỉ ông nội mình.
Đi đến cửa trước, mở cửa, Karen nhìn thấy người đang đứng ở bên ngoài là
Neo.
Neo thấy Karen ở chỗ này cũng có chút ngoài ý muốn, trêu chọc mà nói: "Cậu
chính là cháu trai nhà Guman sao?"
"Tôi là bạn của Richard." Karen trả lời, ngược cũng không cố ý nói rõ rằng chỉ
mới quen vào hôm nay.
"Thật là trùng hợp."
"Đúng vậy, quả thật rất trùng hợp."