nhẹ gật đầu.
"Phốc..." Richard cười ra tiếng, chỉ vào Memphis nói, "Ông ta có thể có chuyện
gì chứ."
Memphis hỏi: "Quay về sở thẩm phán sao?"
Karen do dự một chút, nói: "Ừm, trở về sở thẩm phán."
Lúc quay trở lại sở thẩm phán đã là hai giờ rưỡi xế chiều, Karen xin miễn trà
chiều của Lucie, gọi Wilker vào phòng mình.
Chỉ chốc lát, Wilker đã ra tuyên bố đình chỉ công việc hiện tại của các nhân
viên công tác mà mình dẫn đến sở thẩm phán, toàn bộ tiến vào trạng thái yên
lặng.
Có ý là không cho phép làm gì cả, nhưng không cho phép rời đi.
Trong phòng bếp, Lucie đang tự mình xay cà phê đưa tay đẩy nhẹ chồng của
mình, hỏi: "Giống như là có chuyện lớn."
"Ừm, ừ." Duck gật đầu, "Không khí trong phòng khách cũng thay đổi."
"Lần này là cơ hội của anh đấy."
"Lúc trước ta chỉ biết rằng cơ hội là dành cho người có chuẩn bị, hiện tại ta phát
hiện cơ hội là dành cho người to gan, lúc ta đi ngang qua phòng khách, có một
loại cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Em à, ta nói như vậy em có xem thường anh hay không?"
"Đương nhiên sẽ không, anh nghe kia, tiếng chuông cửa vang lên, anh ra đón
khách đi, hẳn là do Karen gọi tới."
"Được rồi, tốt."
Duck rửa tay một cái, dùng khăn lau khô, sau đó đi ra khỏi phòng bếp, đi đến
trước cửa, mở cửa, trông thấy một ông lão mặc áo khoác màu đen đứng ở phía
ngoài.
"Chào ngài, mời vào."
"Ừm."
Ông lão nhẹ gật đầu, đi đến, Duck dẫn đường, lên lầu hai.
"Karen, khách đến."
Ông lão không đợi phía trong đáp lại, trực tiếp đưa tay mở cửa, đồng thời hình
dạng của ông ấy phát sinh biến hóa.
"Đại chủ giáo..."
Duck nhận ra ông lão này là ai.
Bern nhìn thoáng qua Duck, hỏi: "Ta cần một ly cà phê đá, cảm ơn."
"Được rồi, thưa ngài Đại chủ giáo!"
Duck vừa đi xuống lầu vừa cảm giác được chân của mình giống như hơi nhũn
ra, là con rể nhà Chủ giáo có lẽ không nên kém cỏi như vậy, nhưng suy cho
cùng cũng có chút không gánh nổi áp lực như vậy.
Sau khi đưa cà phê lên, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, Duck đi qua mở
cửa, trông thấy Alfred đứng ở ngoài cửa, trong tay Alfred còn nắm tay của một
đứa bé trai đáng yêu.
"Bộ trưởng ở đâu?"
"Trong phòng trên lầu hai." Duck biết Alfred, Alfred từng đưa quà đến nhà.
"Được rồi, cảm ơn."
Alfred nắm tay đứa bé trai đi vào.
"À, cần uống chút gì không?" Duck hỏi.
"Không cần làm phiền."
Alfred cự tuyệt, nhưng hắn lại phát hiện Duck đang ngồi xổm xuống hỏi đứa bé
trai.
"Ngài cần uống chút gì không?" Duck hỏi lại một lần.
Đứa bé trai lắc đầu.
Alfred nắm tay đứa bé bước lên lầu hai, đưa bé nói: "Có chút thông minh."
Alfred gật đầu nói: "Đúng thế."
Đứa bé trai lại bổ sung: "Xem như đã nhìn ra cũng nên giả vờ không nhìn ra,
cho nên không thông minh bao nhiêu."
Alfred không nói gì, hắn biết đó là dượng út của thiếu gia nhà mình.
Sau khi đứa bé trai đẩy cửa vào phòng, bộ dạng lập tức biến hóa, chính là người
lùn Sous.
Trong căn phòng tổng cộng có bốn người, Karen, Bern, Sous, và Alfred cố ý
kéo một cái ghế đến ngồi ở phía sau cửa lấy giấy bút ra để ghi chép.
"Xem ra sự việc nghiêm trọng nhỉ." Bern cười nói.
Sous có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt trán của mình: "Ở thành phố York này sao có
nhiều chuyện như vậy trước."
"Trước hết để ta kể lại chuyện này cho hai vị đi, tất cả bắt đầu từ một con dị ma
tối hôm qua..."
Karen kể lại câu chuyện một lần, chỉ có điều làm mơ hồ và bỏ qua một vài tình
tiết mấu chốt.
Bern bưng cà phê lên, uống một hớp lớn, cười nói: "Thiên sứ sáu cánh."
Sous nhảy từ trên ghế xuống, ngồi xổm trên mặt đất: "Bí mật Chư Thần trở về."
Bern để tách cà phê xuống, nói: "Bây giờ xem lại xem là ai sơ sót, thế mà để
nhiều người của Vực Thẳm đến đây như vậy, chúng ta lại không phát giác được
chút nào."
"Bern, ý của ngươi là do Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta làm việc cẩu thả sao?"
Karen giơ tay lên, nói: "Căn cứ theo hồ sơ ghi chép, Vực Thẳm Thần Giáo vì vị
Thiên sứ này, đã chuẩn bị rất lâu, trước lúc cả hai vị nhậm chức; cho nên, hai vị
đều không có trách nhiệm."
Bern liếm môi một cái, nói: "Vậy lần này, là cần điều động trú quân."
Sous hỏi: "Ngươi còn có sức ảnh hưởng đối với trú quân sao?"
Bern trả lời cực kỳ thẳng thắn: "Trên bề nổi thì không còn sức ảnh hưởng."
Sous hâm mộ nói: "Vậy lần này vừa lúc ngươi có thể mượn cơ hội này lấy trở
về một phần quyền lực chỉ huy trú quân."
Lần trước Bern cấp trú quân cho Karen để bao vây tòa nhà tổng bộ Đòn Roi Kỷ
Luật, sau đó mặc dù ông ta thăng chức làm Đại chủ giáo, nhưng rất nhiều nguồn
lực trong bóng tối dưới quyền của ông ta đã bị tách ra, lần này đúng lúc là thời
cơ để cầm lại thứ mình mất đi.
Bern nói: "Hẳn là phải hâm mộ ngươi mới đúng, nếu có thể bắt được Thiên sứ
kia, biết trước về bí ẩn Chư Thần trở về, công lao của ngươi... Hẳn là đủ để
ngươi thăng chức ra khỏi đại khu."
Sous khoát khoát tay: "Thăng chức lên thật ra cũng không có gì đáng để hâm
mộ, đến đại khu Dinger thì phải làm ngược từ nhỏ lên, ngược lại là hai người
các ngươi, là người nắm thực quyền của một đại khu, cái này dễ chịu hơn."
Karen yên lặng nghe hai vị này khoác lác về triển vọng tương lai của đối
phương, thật ra, nếu như không có bức tranh kia của Piaget, bây giờ mình hẳn là
cũng gia nhập vào trong đó.
Nhưng vấn đề là, nếu trong bức tranh của Piaget xuất hiện thi thể của thần quan
và kỵ sĩ Trật Tự, vậy đã nói rõ, Trật Tự Thần Giáo đã tham dự, nhưng vẫn...
Thất bại rồi?
Hình ảnh Thiên sứ sáu cánh này bồng bềnh giữa không trung, hiển nhiên đã
thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Bern nói: "Như vậy đi, chúng ta muốn dùng thời gian nhanh nhất, bố trí tốt việc
này, không được phát sinh chuyện ngoài ý muốn hay sơ suất gì, bên phía trú
quân ta sẽ bí mật điều nhập, bảo đảm sẽ không bị phía ngoài phát giác."