Lúc ấy khi ở trong hang động, Karen và Neo thành công tập kích đứa bé trai cổ
đỏ kia, tạo ra một cơ hội để mọi người thoát khỏi, những người khác có thể đi
đều thừa cơ hội mà đi.
Chỉ có hai người là Karen và Neo bị đứa bé trai cổ đỏ dùng tóc kéo đến trước
mặt của Luther.
Sau đó, Karen ở lại, Neo đi.
Trước khi Neo ra khỏi đường hầm, tháo mặt nạ của mình xuống, ừm, chính là
gương mặt của hắn;
Sau đó hắn lại xé rách làn da toàn thân, cố ý để ô nhiễm xâm nhập, cả người
chảy mủ.
Mục đích làm như vậy, không phải là vì để gây thêm ấn tượng, mà là vì để thân
phận lẫn lộn.
Bởi vì, hắn không phải thân phận của mình để ra ngoài, mà là lấy thân phận của
"Karen" mà đi ra.
Mục đích, chính là vì giúp Karen bảo vệ cái thân phận chính chủ này.
Karen trầm mặc.
Neo là chắc chắn mình có thể trở về, mà lại đoán trước ra được vấn đề mà mình
gặp phải sau khi trở về, đồng thời nguyện ý hi sinh thân phận của mình, giúp
mình bảo toàn thân phận.
Quan trọng nhất chính là, quyết định này, cũng không được suy nghĩ tính toán
kỹ càng, hẳn là sau khi Luther quyết định lựa chọn mình, lúc Neo quay người
rời đi, thì đã ra quyết định.
Neo mở miệng hỏi: "Này, cậu đã cảm động muốn khóc chưa đấy?"
Karen lắc đầu, đáp lời: "Không có."
Neo ngẩng đầu lần nữa, dùng gương mặt đỏ máu nhìn Karen, tựa hồ là đang tra
tìm xem khóe mắt Karen có ướt hay không:
"Sao có thể không khóc chứ?"
"Tại sao ta phải khóc đây?"
"Nếu như cậu không khóc mà nói..."
"Sẽ như thế nào?"
Neo giơ lên tay quấn đầy băng vải lên, nhẹ nhàng lắc lắc,
Nói:
"Ta sẽ chế giễu cậu, khóc cái gì mà khóc, chuyện chả lớn lao gì."
"Vậy bây giờ thì sao?"
Neo đưa tay chỉ về phía trước, nói: "Đáng chết, khóc, cậu phải dùng sức mà
khóc cho ta"
"Ha ha ha."
"Đi, về ký túc xá đi, nên nghe cậu kể chuyện rồi, quan trọng nhất đó là ta rốt
cục đã có thể lột mấy cái lớp băng vải này ra.
Cậu chắc là không biết mỗi ngày đều quấn đầy những băng vải này sẽ khó chịu
như thế nào, năng lực tự lành của cơ thể ta mạnh, mỗi ngày làn da mới đều sẽ
phát triển lại phía trong lớp băng, mỗi đêm ta đều phải lột da của mình xuống
thêm một lần."
"Vậy thì cũng quá phí phạm băng vải rồi."
"Súc sinh."
"Chúng ta không tham gia lễ truy điệu sao?"
"Không đi."
"Đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì, chẳng lẽ cậu chưa tham gia tang lễ bao giờ à?"
"Tham gia không ít lần, nhưng trên đời này cũng không có nhiều người có thể
tham gia tang lễ của chính mình, có thêm cơ hội để trải nghiệm rồi, không phải
sao?"
"Không có việc gì, ta đã dặn dò những người kia thiết kế cái hộp chứa tiền
phúng điếu trong suốt."
"Ngài làm vậy thật là khó coi, cũng không sợ người khác nói sau lưng mình."
"Ha ha, ta là lấy danh nghĩa của cậu để dặn dò đấy."
"A."
Karen đẩy Neo đi về phía ký túc xá.
"Cho nên, về sau ngài định làm như thế nào?"
"Cái gì mà làm như thế nào?"
"Đừng có giả ngu."
"Này này này, cậu không khóc thì cũng thôi đi, nhưng xin cậu chú ý thái độ nói
chuyện của mình một chút, người bây giờ đang ngồi trước mặt cậu là người đã
bảo vệ thân phận chính chủ của cậu, cậu cũng không muốn bắt đầu lại một thân
phận mới để đi lại từ đầu đâu nhỉ?
Mà lại, coi như đi lại một lần nữa, cậu xác định còn có thể lại gặp được mấy cơ
hội như lần trước để cậu có thể leo cao nhanh đến như vậy sao?"
"Ta hỏi là ngài."
"Ta có thể làm sao, không phải ta đã bố trí tang lễ cho chính mình rồi sao."
"Về sau thì thế nào?"
"Đi làm một người ngâm thơ rong."
"Đừng có nói nhảm."
"Có đôi khi, không có thân phận, ngược lại thì có thể càng thong dong, có thể
… muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
"Ta cho ngài một cái thân phận mới đi, ngài mang mặt nạ, thăng chức rất
nhanh."
"Đừng, con đường này, ta không chơi, để cho ta đi quản lý tổ chức tàn dư Ánh
Sáng thì ta ngược lại càng vui hơn."
"Ta sợ để ngài làm vậy thì không phải đi quản lý, mà là đi phát triển."
"Lòng ta, vĩnh viễn thuộc về Trật Tự."
"Câu nói này, ngài đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng ngài có phát hiện không, ngài
càng nói càng không có tự tin."
"Cậu là đang nói xấu!"
"Trong lòng ngài cũng tự rõ ràng."
"Thật ra cái thân phận kia mất thì mất thôi, cậu cũng không biết, trước lúc
xuống dưới hang động thì ta đã làm cái gì."
"Lại đi đầu tư cổ phiếu rồi?"
"Ừm."
"Chơi thêm bao nhiêu đòn bẩy?"
"Cái loại mà cả một đời ta cũng không trả nổi ấy."
"Từ từ mà trả, vẫn có thể trả nổi."
"Không phải chỉ là tiền trợ cấp cả một đời không trả nổi, mà là cho thêm toàn
bộ lợi nhuận kiếm được từ trước đây cũng không trả nổi, trừ phi để cho ta đi
cướp sạch kho bạc của một giáo hội cỡ nhỏ, nói không chừng mới có thể trả hết
tiền vốn, lợi tức còn chưa tính."
"Quá đáng đến như vậy sao?"
"Này, lúc ấy ta cảm thấy mình cũng không ra khỏi hang động được."
"Ngài là không nghĩ mình có thể lên vì ngài vốn dự định xuống đó để chết."
"Còn tốt, trước đó tiền ta kiếm được đều trả lại cả gốc lẫn lại cho Leon, nếu
không nếu là thua sạch tiền mà người nhà cậu ta để lại, vậy thì không ổn lắm.
Dù sao thì đó đúng là tiền mua quan tài của cả nhà cậu ta."
"Còn gì nữa?"
"Còn có … xe của ta lúc trước sang tên cho Lemar, hắn biết ý của ta, chiếc xe
limousine kia cậu kêu hầu nam của mình lái về đi."
"Cho nên, từ đầu ngươi vốn cũng không có ý định cần cái thân phận này nữa
rồi?"
"Người bình thường nếu thiếu một món nợ mà cả đời sẽ trả không hết cũng đều
muốn đổi một thân phận khác nhỉ? Tiền phúng điếu là lấy danh nghĩa của cậu
mà thu, yên tâm, đám đòi nợ không dám giành tiền từ tay cậu đâu."
"Bọn họ cũng không dám cướp từ tay ngài mà."
"Thiếu nợ trả phiếu điểm, đây không phải chuyện đương nhiên sao?"
"Vậy chuyện mà ngài đang làm bây giờ gọi là cái gì?"
"Thân phận ta cũng bị mất, bọn hắn tự nhiên là không lấy được phiếu điểm,
chưa kể, cái đám ngân hàng tư nhân ở chợ đen kia cho ta mượn phiếu điểm để
thêm đòn bẩy đầu tư cổ phiếu là để làm từ thiện sao? Làm ăn mà, đương nhiên
là có thắng có thua, huống chi là loại làm ăn này, ai bảo bọn hắn không biết
kiểm soát rủi ro."
"Tóm lại, ta không cho phép ngài rời khỏi tầm mắt của ta."