Thi thể của Bernard đã bị đốt thành than đen, nhưng Karen vẫn còn tiếp tục sử
dụng thuật pháp 【 Ánh Sáng – Thiêu Rụi 】.
Nhớ lại công việc lúc trước của mình khi còn ở Nhà Tang Lễ, gặp phải thi thể
cần phải hỏa táng, kiểu gì cũng sẽ lo lắng bên phía lò hỏa táng vì tiết kiệm dầu
nên sẽ không thiêu xác đủ lâu, đến cuối cùng mình còn phải cầm búa để gõ nhỏ
ra.
Mình tốn sức ngồi gõ thì cũng không sao, chỉ lo là khách hàng không thể nhận
lại tro cốt hoàn chỉnh, dù sao thì cũng có vài phần xương rất to, khó mà bỏ vừa
vào trong hũ tro cốt.
Mặc kệ như thế nào, Bernard cũng đã từng là bạn của Pall, Jenifer và Philias;
Không nhắc đến nghiệp vụ cần phải có, Karen cũng sẽ không để Bernard có sự
tiếc nuối này.
Suy cho cùng thì cũng thiêu cháy đến nỗi dưới mặt đất còn để lại một cái hố to
đùng, Karen cúi người thổi vào thi thể của Bernard đã nát vụn.
Bernard đã bị nướng giòn thành khối tro,
Một hơi thổi qua,
Vốn dĩ còn giữ lại được cơ cấu hình người, bây giờ thì đã hoàn toàn biến thành
một bãi bột xương trong suốt...
Karen cầm lấy cái chổi trong hang động, đầu chổi quét đã sớm mục nát, chỉ còn
lại một cây gậy đá, dùng cái gậy đá cẩn thận hốt lại đống tro xương, sau đó xác
nhận không có bất cứ thứ tạp chất gì lưu lại, cũng không có viên sỏi mật nào rơi
ra;
Sau đó, Karen cầm cái chậu lớn bằng đá, bỏ toàn bộ tro cốt vào bên trong, quét
dọn hang động sạch sẽ đến mức không còn hạt bụi nào.
Sau khi làm xong, Karen ôm chậu đá đi tới bên bờ biển, vừa dạo bước dọc theo
bờ biển, vừa dùng cái muỗng đá tìm được trong hang động mà múc từng muỗng
vảy xuống dưới biển.
Vừa đi vừa vảy xuống.
Chờ đến lúc đã vảy toàn bộ tro cốt xuống biển, Karen để chậu đá xuống, cẩn
thận dùng nước biển mà rửa sạch.
"Ha..."
Thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, Karen lần thứ nhất cảm thấy, quá trình phi tang
xác chết lại phiền phức đến như vậy.
Quả nhiên, vẫn là Pall nhà mình nhìn xa, cách làm bảo đảm nhất đó chính là
hầm nát xương cốt của Bernard.
Karen nhặt được một vài vỏ sò khá đẹp để vào bên trong chậu đá, sau đó bưng
chậu đá đi tới trước hố xác.
Trong túi còn thừa lại nửa gói thuốc, Karen lấy toàn bộ ra ngoài, cắm xuống
phía trước bia đá, lấy bật lửa ra, châm lửa cho mấy điếu thuốc.
Nhìn khói thuốc lượn lờ bay lên, Karen không khỏi cười nói:
"Cũng không biết về sau, có người sẽ dâng hương cho ta và những người tùy
tùng của ta hay không."
Những hàng chữ mình khắc lên trên tấm bia đá vẫn còn sáng mới, cần thời gian
để rửa trôi đi sự đột ngột này.
"Có lẽ tôi sẽ không còn quay trở lại hòn đảo này, cũng chúc cho các người,
thuận đường xuôi gió trên chuyến hải trình mới."
Ngay sau đó, Karen đi trở về trong hang động, đem những vỏ sò vừa mới nhặt
được kia bày lên trên quan tài đá của Jenifer:
"Lời vừa rồi nói có vẻ hơi sớm, về sau nếu như Pall muốn tới thăm cô thì nói
không chừng tôi sẽ theo cùng đến đây một chuyến."
Đến lúc này thì mọi công việc kết thúc cũng đã làm xong.
Karen tìm cái ghế đá để ngồi xuống, từ trong túi lấy ra hai cái vầng trăng lưỡi
liềm màu đỏ, chỉ to bằng móng tay út, nhưng lại đỏ như màu máu.
Tất cả những gì thuộc về Bernard ở bên trong đều đã bị Karen xóa đi, xử lý rất
sạch sẽ, chỉ riêng việc Thanh Tẩy thì cũng đã thực hiện gần mười lần.
Trong lúc đó, Karen thử dùng cục đá để đập, cũng dùng lửa để đốt, nhưng đều
không thể gây ra bất kỳ sự hư hại nào lên hai cái vầng trăng này.
Cho nên, thật ra Bernard cũng không lo lắng lúc trước mình sẽ phá hủy thi thể
của hắn, bởi vì nhờ vào hai Con Mắt Ám Nguyệt này, tất nhiên sẽ tiếp tục tồn
tại, chỉ cần hai con mắt này vẫn còn, Bernard sẽ có được cơ hội để “Sống lại”.
Trên thực tế, nếu như không phải do mình quay trở lại hang động một lần nữa,
xác nhận xác chết của Bernard sẽ không "vùng dậy", trong lúc Karen xử lý thi
thể Bernard, vốn cũng không có khả năng kiểm tra cẩn thận đến như vậy được.
Thế nhưng là,
Bây giờ lại xuất hiện vấn đề,
Hai Con mắt Ám Nguyệt này phải sử dụng như thế nào?
Con côn trùng màu trắng kia thì mình không thể nào dùng được, cũng chỉ có thể
đưa cho Richard, nhưng hai Con Mắt Ám Nguyệt này, Karen cảm thấy rất thích
hợp với bản thân.
Phương thức chiến đấu bây giờ của Karen dựa vào sự cường hóa của Lưỡi Đao
Ám Nguyệt rất nhiều, nếu như mình lại có được Con Mắt Ám Nguyệt, như vậy
trong lúc mình sử dụng Lưỡi Đao Ám Nguyệt thì hiệu quả chắc chắn sẽ được
tăng cường rất rõ ràng.
Bernard tình nguyện chịu sự tra tấn như vậy cũng muốn cắn răng bảo vệ bí mật
về đôi mắt này, với lại sở dĩ hắn lựa chọn trưng bày quan tài của mình trên mặt
đất, chắc hẳn là muốn dựa vào ánh sáng của Ám Nguyệt chiếu xuống mỗi đêm
để bổ sung cho chúng;
Cho nên, giá trị của đôi mắt này, tất nhiên là rất lớn, rất có thể sẽ vượt qua sự
tưởng tượng của mình.
Karen thử dùng năng lượng linh tính của mình truyền vào trong hai vầng trăng
lưỡi liềm này, lại không nhận được bất cứ sự phản ứng nào, điều này có nghĩa
rằng cách sử dụng của nó không giống với những loại thánh khí khác.
Chẳng lẽ muốn đưa nó vào trong mắt của mình?
Karen do dự một chút, sau đó cầm lấy một mảnh trăng lưỡi liềm, đặt lên trên
mắt của mình, nhưng cũng không có hiệu quả gì phát sinh.
Là có cơ chế kích hoạt ở trong sao?
Karen mím môi, tình huống bây giờ rất bối rối, nếu mình không thể hoàn toàn
nắm giữ và kiểm soát được hai thứ này, lúc mình mang nó quay trở về Đảo Ám
Nguyệt đảo, rất có thể sẽ bởi vì nó bị mà bị người của tộc Ám Nguyệt phát hiện
ra.
Mặc dù dường như con cháu của Bernard cũng không biết tổ tiên mình còn có
một thứ đồ như vậy cùng chôn theo, nhưng vật này thật sự có liên quan quá lớn
đến Đảo Ám Nguyệt, Karen cũng không dám xác định sẽ không có sơ hở nào.
"..."