Peia và Fanny bắt đầu thực hiện “Tịnh hoá trật tự” trên người mình, còn Ophilia
và nữ võ giả Pamir thì thực hiện “Ban phước ám nguyệt” cho bản thân;
Cách gọi của thuật pháp khác nhau nhưng cả hai lại có tác dụng tương tự, đều
dùng để giải tỏa trạng thái tiêu cực của bản thân, dù cho không bị nhiễm bẩn
cũng cần cẩn thận dự phòng để bản thân yên tâm.
Karen chưa vào trong làn sương mù đen, cũng không tham gia cận chiến, vậy
nên anh không dùng tịnh hóa cho mình, đương nhiên, nguyên nhân gốc rễ là vì
anh biết rõ cơ thể mình không sợ mức độ nhiễm bẩn ấy do quan hệ với con chó
kì lạ ở trong nhà kia.
Nhưng khi Ophilia bước đến trước mặt Karen, cô vẫn tiện tay đưa cho Karen
một chiếc “Ban phước ám nguyệt”.
Trong một chốc, Karen cảm nhận được “Ám Nguyệt Chi Nhận” trong cơ thể
mình lại ngọ nguậy, anh lập tức kinh hãi ngăn chặn nó.
Fanny quay lại trên cây, bắt đầu giám sát lần nữa.
Peia và Pamir thì đi xa hơn và nấp đi.
Ophilia ngồi xuống, thanh kiếm dài lại đâm xuống mặt đất một lần nữa..
Karen nhìn thanh kiếm này, liếm môi trong vô thức, thanh kiếm này quả thực là
sự kết hợp tuyệt diệu với những người tập luyện [Ám Nguyệt Chi Nhận], Karen
nhận thấy trước kia vốn dĩ Ophilia không dùng nhiều lực, sức mạnh của Ám
Nguyệt đã tăng lên rất nhiều sau khi sáp nhập với thanh kiếm dài này.
Ôi,
Lúc trước, khi vị thiếu tộc trưởng kia đưa [Ám Nguyệt Chi Nhận] cho Pall, sao
lại không tiện thể đưa cho cô ta một thanh kiếm luôn, tặng đồ cũng không biết
mà tặng theo cặp, bị bỏ quên trên biển cũng thật xứng đáng.
“Ngài Karen thích thanh kiếm này sao?” Ophilia hỏi.
“Đúng vậy.”
Đúng lúc này lại không thích hợp lắm.
“Đây là sản phẩm đặc biệt của phường Rèn Đúc, đảo Ám Nguyệt, nó được chế
tạo bằng thuỷ tinh Ám Nguyệt, tôi có thể gửi một thanh cho ngài Karen sau khi
quay về.”
Gửi thanh kia thì nó chắc chắn sẽ không tốt bằng thanh này trong tay cô.
“Được rồi, cảm ơn, tôi sẽ gửi bản «Nhật ký bí mật của La Tân» mới nhất cho
cô.”
Cầm quyển sách này lên, đột nhiên Karen nghĩ đến việc tác giả của cuốn sách
này thật giống vị tổ tiên kia của Ophilia, người không thể ngờ rằng sau khi mình
qua đời năm mươi năm, nữ hoàng bệ hạ mà mình từng ngoại tình với vẫn còn
sống; người đó không thể ngờ rằng đã hơn một trăm năm trôi qua, người phụ nữ
ông ấy từng yêu thương vẫn còn sống, cho dù đã biến thành một con mèo.
“Bụp!”
Fanny bật lên một ngọn lửa, chiếu sáng phía trước, hình ảnh của bốn người xuất
hiện, trong đó có một người là Zema, anh ta kéo theo ba dây xích trên người,
đưa ba tên đồng đội bị thương nặng về đây, ngay cả anh ấy cũng máu me đầy
người.
Paia lập tức tiến lên, đặt ba tên đồng đội bị thương nằm ngay ngắn trên mặt đất,
đồng thời thực hiện tịnh hoá cho từng người bọn họ.
Karen hỏi: “Phía trước thế nào rồi?”
Zema liếm đôi môi khô khốc, nói: “Cuộc tiến công đã bị chúng ta đẩy lùi rồi.”
“Đội trưởng và những người khác đâu?”
“Đội trường đưa những người khác chủ động đuổi theo giết bọn họ rồi ạ.”
“Được…”
Zema cười, nói: “Đội trưởng nói rằng mục tiêu tấn công lần này không phải tiểu
thư Ophilia, nhiều khả năng là do chúng ta liên lạc với các tiểu đội Trật Tự Chi
Tiên, dẫn đến việc đối phương hiểu nhầm rằng chúng ta cũng là đội tiếp viện
đến đây, vậy nên họ mới chủ động tấn công chúng ta.
Cho nên, đội trưởng ra lệnh cho tôi và ba tên thương binh tiếp tục phụ trách để
bảo vệ cho sự an toàn của tiểu thư Ophilia, đội ngũ vệ sĩ trở về đơn vị, tiến đến
trợ giúp.”
“Tôi không cần được bảo vệ, tôi có thể tham gia cùng mọi người mà.” Ophilia
nói.
Zema lắc đầu nói: “Không, tiểu thư Ophilia, cô không thể gặp chuyện ngoài ý
muốn được, chúng tôi vẫn mong được nhận thù lao từ cô sau khi hoàn thành
nhiệm vụ.”
Ophilia lại nói: “Nếu như các anh thực sự chỉ để tâm đến nhiệm vụ thì hiện tại
đội trưởng của các anh nên tới đưa chúng ta rút lui mà không chủ động đuổi
theo truy sát rồi!”
“Không, không phải như vậy, đây không phải chuyện giống nhau, sư tử có thể
khinh thường ánh mắt của sói nhưng nếu sói hoang dám nhe răng thì nhất định
phải cắn bọn chúng đến chết!
Xin tiểu thư hãy yên tâm, mặc dù ba anh em đây của chúng tôi bị thương không
nhẹ nhưng nếu gặp nguy hiểm, bọn họ có thể tự dùng linh tính trong cơ thể bất
cứ lúc nào để tử chiến với kẻ thù, vậy nên hiện giờ cô vẫn cực kỳ an toàn.”
Fanny cầm lấy súng trường, nói: “Peia, Karen về đơn vị đi, tôi sẽ trợ giúp đội
trưởng.”
“Được.”
“Được.”
Bản thân không được phép đến trợ giúp, Ophilia đã rất giận rồi;
Sau khi trông thấy Karen cũng chạy đến tiếp viện, Ophilia lại càng tức hơn.
…
Chạy theo đường của Fanny và Peia, Karen trở lại nơi hẹn gặp ban đầu, xe của
khách quý vẫn được đỗ ở phía trên, họ tiếp tục tiến lên một đoạn thì có thể nhìn
thấy thi thể ở hai bên đường phía trước.
Xét từ quần áo, chắc hẳn đây là thành viên của tiểu đội Trật Tự Chi Tiên khác,
nhưng mỗi người bọn họ đều có dấu vết bị đốt cháy ở giữa lông mày.
“Bọn họ bị lạc đường.” Fanny nói, “Bọn ngu xuẩn này, trước đó biết rõ mình bị
lạc đường nhưng lại không biết lựa chọn tự sát, kết quả bọn họ bị khống chế, lại
còn khiến chúng ta tốn sức đến giết nữa!”
Peia khinh thường nói: “Chỉ là một đám vịt con, cô mong chờ phản ứng gì từ
họ?”
Rõ ràng, sau khi bọn đội viên của Trật Tự Chi Tiên này bị khống chế, tiểu đội
phía Neo cũng phát động tấn công, trùng hợp gặp phải sự phản công mạnh mẽ
đến từ tiểu đội Neo, giết toàn bộ bọn họ với không chút lo lắng và trói buộc đạo
đức nào bởi vì mỗi thi thể đều chết một cách dứt khoát, không chần chừ chút
nào.
Do kẻ địch xuất hiện lúc ấy tiểu đội Trật Tự Chi Tiên không chỉ bị khống chế
hai phần rưỡi, vậy nên trong hoàn cảnh trước đó cũng không có cách nào để thử
khống chế rồi tìm cách khác để “Đánh thức” bọn họ được, giết toàn bộ kẻ địch
vẫn là cách đơn giản nhất.
Đây chính là tác phong làm việc của tiểu đội Neo.
Karen thoáng thương tiếc cho những đồng nghiệp trên mặt đất này từ trong đáy
lòng, anh cảm thấy cách mà những đồng nghiệp phải chết là cực kỳ vô đạo đức,
sau đó lặng lẽ nhặt một thanh kiếm và một cái khiên từ bên cạnh hai thi thể.
Peia nói: “Anh sốt ruột cái gì, sau khi đánh xong chúng ta sẽ dọn dẹp nơi này,
tiện thể nhận lấy những gì có thể sử dụng luôn, nếu không dùng có thể mang
bán ở chợ đen, chúng ta cũng sẽ lục soát phiếu điểm trong ví nữa, tuy nhiên
cũng sẽ để ảnh chụp vợ con lại cho bọn họ.”
“Tôi không có vũ khí.” Karen giải thích.
“A, ra là vậy.” Dường như Paia nhớ rằng trước đó Karen vẫn luôn cầm khẩu
súng lục nhỏ ngắm tới ngắm lui ở chỗ kia, “Tôi sơ suất rồi.”