"Cậu đi mà hỏi hắn, ta làm sao mà biết, chẳng lẽ mỗi ngày ta còn cần phải gọi
điện thoại cho hắn để hỏi hôm nay hắn có đến ăn chực hay không à?"
"Vậy rượu này, cứ để yên đi."
"Hắn không ở đây thì ta cũng không xứng để uống rượu này à? Tên nhóc cậu
còn có muốn lấy cái tủ lạnh của ta hay không."
Karen mở ra nắp bình rượu, rót giúp cho lão Saman.
Lão Saman nhấp một miếng, nhép miệng một chút, nói: "Rượu này rất không tệ,
dùng thứ gì mà ngâm thế?"
"Nhân sâm."
"Bảo sao ta lại cảm thấy có mùi thơm ở trong; còn nữa, thức ăn hôm nay nấu
cũng rất ngon, tên nhóc cậu cần gì đi tin vào trật tự, đi làm một cái đầu bếp thì
tốt bao nhiêu."
"Đầu bếp chả nhẽ cũng không thể tín ngưỡng Trật Tự à?"
"Phốc... Ha ha ha!" Lão Saman xém chút phun rượu từ trong miệng ra ngoài,
"Câu này nói rất hay đấy, nói cho cùng thì không chừng Thần Trật Tự của các
người trước đây cũng là một tên đầu bếp đấy.
Ha ha, ta nói như vậy, cậu cũng không thấy tức giận chứ?"
"Sẽ không, bởi vì tôi cảm thấy Thần Trật Tự là do gái điếm nuôi lớn."
"..." Lão Saman.
Thật lâu sau, Lão Saman đem cái tẩu và cây sáo đặt dọc lên bàn, chỉ chỉ vào bọn
chúng, nói:
"Hai cái thứ này, cũng là đồ tốt, không kém gì so với cái tủ lạnh kia."
"Ồ?"
"Thật ra thì cái tủ lạnh kia cũng không có tác dụng gì, cậu cũng không thể xách
theo một cái tủ lạnh đi khắp nơi, còn nếu để trong nhà thì cũng chỉ tương đương
với có thêm một cái tủ nhỏ chứa đồ mà thôi, cũng không có ý nghĩa gì, nhưng
có cái tẩu và cái sáo này, lại khác biệt, bọn chúng có thể coi là một bộ, cậu có
thể tận dụng chúng lấy đồ từ trong tủ lạnh ra khi ở bên ngoài. "
"Bây giờ cho tôi sao?"
"Khó mà cho được, chờ đến khi ta về hưu thì cậu mới có thể lấy được, nhưng
cậu yên tâm, ta sẽ không dùng bọn chúng để đi đánh nhau. Mặt khác, nếu thật
sự phải đánh nhau thì người đầu tiên ta đánh là cậu đấy, đánh ngã cậu thì trong
lòng của cậu cũng chẳng có gì mà băn khoăn nữa."
"Không đúng, tại sao tôi cần phải băn khoăn chứ?"
"Ừm?"
"Ông cứ yên tâm, nếu thật sự đánh nhau, tôi sẽ là người đầu tiên lao lên chém
ông, lão già như ông vậy mà trước đây chỉ muốn cho tôi một cái tủ lạnh!"
Cho tôi một cái không gian để chưa đồ, nhưng mỗi lần muốn lấy đồ thì tôi phải
trở về nhà mở không gian ra để lấy, vậy tôi còn cần cái không gian này để làm
cái gì, dù sao cũng phải quay về nhà lấy.
"Hứ, chỉ bằng cậu thôi sao?"
"Ừm, chỉ cần mình tôi."
"Được rồi, được rồi, tên nhóc cậu xem chừng cũng khá đấy." Lão Saman đưa
tay vỗ vỗ bả vai Karen, "Vì lấy lòng ta, ngay cả loại lời này đều có thể nói ra,
cũng coi như liều mạng.
Thế nào, lúc nói ra những lời này, trong lòng có phải là sợ đến mức tim đập
thình thịch hay không?"
Karen thở dài một hơi, đưa tay sờ sờ ngực, nói: "Đúng vậy đấy, sợ muốn chết."
"Chưa thấy cậu như vậy bao giờ, làm cho trong lòng ta muốn cho cậu nhiều hay
ít đồ cũng cảm thấy băn khoăn rồi."
"Chỗ này của ông còn có cái gì khác tốt à?"
"Cậu muốn làm gì?"
"Nếu là có, thật ra thì tôi có thể mắng ông nhiều thêm vài lần."
"..." Lão Saman.
...
Đồng hồ điểm tám giờ thiếu mười lăm, Karen lái xe tới bến tàu Mellon, lo lắng
đến quá sớm đến sẽ làm cho mục tiêu cảnh giác, anh còn dừng xe ở con đường
phía ngoài tận hai mươi phút.
Đây là một cái bến tàu buôn lậu, mỗi tháng chỉ có mấy ngày cố định mới có
chuyến thuyền tới, hôm nay vào giờ này, bên trong rất yên tĩnh.
Karen nhét từng viên từng viên đạn thuật pháp một vào trong khẩu súng ngắn
Sava 7, khẩu súng ngắn này sau khi được Fanny cải tiến thêm, đã có thêm một
cảm nhận mới khi cầm trong tay.
Sau đó, lại đem sáu bình thuốc nhỏ để vào trong túi tiền của mình;
Cuối cùng, mở ra hộp kiếm, cầm ra thanh kiếm Lưu Tư, khiêng ở trên vai.
Anh cũng không phải quá thích cái kiểu tạo hình này, anh từng cảm thấy
Ophelia khi cầm thanh kiếm này cảm thấy có một loại cảm giác đáng yêu tương
phản, nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu xe thấy hình dáng của mình vào lúc
này, anh cũng thấy cảm giác phù hợp hay không cũng rất quan trọng
"Chắc phải nên để cho Alfred làm thêm một cái bao kiếm cố định treo sau
lưng."
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Karen đi về hướng bến tàu.
Đi không được bao xa, bỗng nghe được một tiếng kêu nghi ngờ thốt lên:
"A, sao cậu lại tới đây?"
Thanh âm rất quen thuộc, là Fanny.
"Bạch!"
Fanny trượt xuống từ một cái cần cẩu ở bên cạnh, nhìn xem Karen.
"Hôm nay không phải là nhiệm vụ vây bắt hay sao?"
"Đúng, cậu tới là để tham gia nhiệm vụ à?"
"Đúng vậy, tôi cũng không tới chậm chứ, đội trưởng nói với tôi là tám giờ."
"Nhưng thời gian chúng ta tập hợp là lúc bảy giờ, nhiệm vụ đã bắt đầu từ sớm
rồi."
"Luke đã chết sao?"
Karen nhớ kỹ Neo có nói qua, Luke, sẽ không còn sống.
"Không có, chúng ta phục kích thành công làm cho hắn bị thương nặng, nhưng
đội trưởng chợt kêu dừng việc tấn công, để chúng ta chỉ tiến hành vây chặt hắn
lại, sau đó thì chờ đến tận bây giờ."
Lúc này, Fanny bỗng nhiên nói: "Được rồi, đội trưởng."
Fanny tháo xuống cái vỏ sò màu xanh lam bên tai mình, đặt vào bên tai Karen.
"Đến rồi."
Từ trong vỏ sò truyền đến âm thanh của Neo.
"Đúng vậy, đội trưởng."
"Đi vào đi."
"Được rồi, đội trưởng."
Karen đi thẳng một đường vào trong, đi vào một nhà máy rỉ sét rất nghiêm
trọng, một ngọn lửa ánh xanh đang lấp lóe, mặt Luke dính máu đang ngồi tự
mình chữa thương.
Sau khi trông thấy Karen đi vào, Luke nghi ngờ nói:
"Ngươi là ai?"
"Là ngươi tới tìm ta."
"Ta tìm tới ngươi?" Luke lập tức từ nghi ngờ chuyển sang mừng rợn, "Vậy có
thể đàm phán sao, đồng ý đàm phán sao, ta có thể nói cho ngươi vị trí giấu tài
sản của Zich, chỉ cần các ngươi có thể buông tha cho ta lần này."
Karen lắc đầu,
Nói:
"Ta tới tìm ngươi để nói một câu, đến cùng thì ta là ai."