đã tin tưởng lời Karen nói, bởi vì lý do của anh ta rất tường tận.
Karen vẻ mặt bình tĩnh nhìn xem Bertha, thật ra, anh ta cũng chỉ đem lý do mà
Bertha vừa mới kể lúc này, thay đổi xưng hô rồi kể ngược lại cho cô ta nghe.
"Cám ơn ngài đã thẳng thắn, ngài Karen." Bertha mỉm cười nói.
"Tôi cũng muốn cảm tạ sự thẳng thắn của cô." Karen bưng ly nước đá lên uống
một hớp, "Tôi cảm thấy thẳng thắn là cơ sở để tin tưởng lẫn nhau, ít nhất là khi
làm đồng nghiệp, sau đó trong khoảng thời gian ở chung này chúng ta có thể dễ
chịu hơn một chút."
Trò lừa gạt là một loại trò chơi đánh cờ tâm lý giữa hai bên, mà phương hướng
cơ bản của "Lừa gạt", không phải là vì để cho lời nói dối của mình càng thêm
kín đáo và có tính logic, nhưng thật ra là để trong lòng đối phương tình nguyện
chủ động tin tưởng.
Rất hiển nhiên rằng, tiểu thư Bertha là mang theo loại "nhận biết cố định" này
mà tới đây, mà lại ở trong lời nói, cô ta đã nói ra thứ mà cô ta nguyện ý tin
tưởng, báo cho mình rồi;
Thiếu điều viết một tờ giấy dán lên trên trán, trên đó viết:
"Xin hãy lừa gạt theo yêu cầu của tôi đi!"
Karen cảm thấy, trong này chắc chắn có sự hiểu lầm nào đo, ví như tiểu thư
Bertha lúc trước nói thái độ của mình đối với cô ta ngày hôm qua, sự thật là do
mình lầm tưởng cô ta là Piaget cải trang thành.
Đương nhiên, cũng có một cái khả năng, đó chính là cảm tính của tín ngưỡng
quang minh trên người cô ta, ví như cô ta phát giác được sự "Vô hại" của mình,
mình cũng hoàn toàn không có sức công kích cô ta vào lúc này, dựa trên cơ sở
này, cho dù là một lời nói dối đi nữa, cũng chỉ là là một bậc thang để hai bên lui
xuống mà thôi.
"Tôi cảm thấy, tự nhiên cũng là một vật rất tốt đẹp."
Tiểu thư Bertha vừa nói vừa đứng người lên, chủ động đi đến trước mặt Karen,
đem thân thể của mình nhích lại gần mặt của Karen.
"Ngụ ý của sự thuần túy, cũng có nghĩa là sạch sẽ."
Tiểu thư Bertha đưa tay dán lên trên lồng ngực của Karen, khóe miệng nhô đầu
lưỡi ra, tạo thành một hình tượng dụ hoặc.
Chân của cô, cũng nhích về phía trước, nhỏ giọng nói:
"Nơi này cách âm rất tốt, ngài Karen, có lẽ ngài có thể tiến hành trị liệu xâm
nhập hơn với tôi chăng?"
Nguyên nhân bởi vì nghĩ tín ngưỡng của mình là Berry giáo sao?
Karen rõ ràng, một nguyên nhân khiến cho danh tiếng của Berry giáo rất tệ hại
đó chính là trong lịch sử có rất nhiều tín đồ lợi dụng danh nghĩa của nó, làm ra
rất nhiều loại chuyện "Đồi phong bại tục".
Đây cũng là vì mục đích thăm dò?
Nếu như tiểu thư Bertha dáng vẻ không giống với Lynda mà nói, Karen không
ngại vì che giấu chính mình mà ân cần phối hợp một chút.
Nhưng vấn đề là, dáng vẻ của cô ta quá giống với Lynda.
Lynda là vợ của bạn mình, Karen thật rất khó mà làm ra động tác gì khác đối
với gương mặt này.
Cho nên, Karen nhớ lại thái độ của mình hôm qua trong phòng làm việc của
Piaget khi nhắc đến Lynda, rất cứng nhắc mà trực tiếp đẩy Bertha ra.
Bertha hơi nghi hoặc một chút, hỏi: "Ngài Karen, chẳng lẽ không nên tuân theo
chỉ thị của tự nhiên của ngài sao?"
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Tôi vẫn luôn nghe theo chỉ dẫn của tự nhiên, tôi cũng
luôn luôn mở rộng lồng ngực mình để ôm ấp tất cả của tự nhiên, bao gồm chính
bản thân tự nhiên."
"Vậy anh vì cái gì..."
Bertha lại lần nữa dán tới, phía dưới cổ áo, chỉ cần mình ngẩng đầu một chút, có
thể trông thấy càng nhiều phong cảnh hơn;
Nhưng Karen vẫn dùng một tay đẩy cô ta ra, không mang theo nửa phần giữ lại.
"Tôi tuân theo chỉ dẫn của tự nhiên, tôi chưa từng che lấp sự biểu đạt của lòng
mình."
"Ồ?"
Karen nhìn xem Bertha, nói:
"Thật xin lỗi, cô làm tôi khó chịu về cả sinh lý và tâm lý."
Karen nói ra lời nói thật, một là bởi vì lời nói thật có thể trở thành một thành
phần phụ gia của lời nói dối, thứ hai là bởi vì “Tự nhiên" của Berry giáo chính
bản thân nó cũng có bộ phận đặc thù là"Thiểu số" và "Ích kỷ".
Bertha ngây ngẩn cả người,
Sau đó cô ta lập tức rút tay của mình lại, cũng chỉnh trang lại cổ áo của mình,
mang theo sự chân thành, cúi đầu hướng Karen:
"Rất xin lỗi, thật rất xin lỗi, hành động của tôi, quá mạo phạm, xin ngài hãy tha
thứ?"
Karen lắc đầu, nói: "Không có việc gì."
Trong lòng thì nghi ngờ, cô ta có vẻ lại hiểu lầm cái gì rồi?
"Chẩn đoán điều trị ngày nay, cứ kết thúc như vậy, thật sự rất cảm ơn ngài đã
xem bệnh cho tôi." Bertha nói.
"Cô khách khí rồi, chỉ là về sau tôi càng hy vọng có thể gặp được những người
bệnh thật sự cần sự chuyên môn của mình."
"Sẽ có, chỉ là phải vào ngày mai, thật ra bây giờ ngài đã tan ca được rồi, tôi sẽ
đi giúp ngài chọn lựa trong những hồ sơ bệnh án kia, giúp ngài chặn lại khách
hàng của bác sĩ khác, bởi vì ngài được hưởng cấp bậc đãi ngộ ngang với của
ông chủ."
"Cảm ơn."
"Người nên nói cảm ơn nên là tôi, tiếp theo đây, tôi tin tưởng chúng ta sẽ cùng
sống chung rất tốt, tôi cũng có một loại cảm giác, cái thời cơ kia, không chỉ có
thể làm quang minh được lợi, cũng có thể để cho tự nhiên trở nên càng thêm
thuần túy.
Cho nên, ông chủ thật rất may mắn, có quang minh và tự nhiên cùng bảo vệ cho
ngài ấy."
"Không có tự nhiên, tôi cũng sẽ bảo vệ cho anh ta, bởi vì chúng ta là bạn bè."
Bertha nhẹ gật đầu, nói:
"A, đó là đương nhiên."
Tiểu thư Bertha đi ra khỏi văn phòng, trong khoảnh khắc đóng cửa lại, cô ta
nhìn về phía văn phòng của ông chủ, trong đầu nhớ lại cảnh tượng hôm qua ông
chủ vừa bước vào phòng đã rất thân thiết mà ôm nhau chào hỏi, cùng với việc
ông chủ quan tâm đến Karen mà không để tâm đến lợi ích và tỏ ra vô cùng chân
thành;
Hô, thì ra là như vầy.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô ta lại hướng về Alfred đang ngồi trong phòng tiếp
khách cách mình một lớp kính mà uống cà phê, một người hầu nam gương mặt
anh tuấn lại biết cách ăn mặc
Hô, quả nhiên là như thế này.
Bertha hít sâu một hơi,
Trong lòng nói:
"Ngài Karen, quả nhiên là tín đồ thuần túy của Berry giáo."