việc này không biết đã thay thế được bao nhiêu đời, có lẽ, chúng ta cũng chỉ
mang đến một tác dụng quá độ, người mà vị cao quý kia muốn tìm, sẽ xuất hiện
lúc người tiếp quản sau này của chúng ta, thậm chí là sau nhiều đời người tiếp
quản nữa mới có thể xuất hiện."
"Đúng vậy, đây là chuyện bất đắc dĩ nhất. Được rồi, Sidrod, lần này học sinh mà
ngươi sàng lọc tên là gì, ta sẽ làm một phần báo cáo điều tra, sau đó nhìn xem
có thể đề cử đến các ngành khác hay không, người trẻ tuổi có thiên phú về tinh
thần lực có thể vượt qua được sự sàng lọc, khẳng định là cực kỳ ưu tú, không ít
bộ môn đều muốn tranh giành những người như thế."
"Hắn tên là Matheus. Kunova, người của đại khu Lorel, đang học ngành Mục
sư, mã số sinh viên là 4550812." "Được rồi, ta nhớ rồi, vậy cứ như thế, gặp lại,
Sidrod."
"Gặp lại, thưa ngài."
Trận pháp ngừng vận hành, bóng đen biến mất.
Sidrod thở dài, cầm lấy cái bình giữ nhiệt trên bàn đọc sách, chuẩn bị vào phòng
bếp lấy nước nóng, khi mở cửa phòng sách ra, con ngươi của ông ta lúc này rụt
lại, bởi vì Karen đang đứng ở ngoài cửa phòng sách của mình.
"Ầm!"
Cái bình giữ nhiệt rơi xuống đất.
"A …A … Cậu làm ta sợ muốn chết …làm ta sợ muốn chết •....."
Một tay Sidrod nắm lấy khung cửa duy trì cơ thể thăng bằng, một cái tay khác
vuốt vuốt lồng ngực của mình.
Karen lấy thời khóa biểu ra, đưa đến trước mặt Sidrod, mỉm cười nói: "Thưa
thầy, khi nãy ta sơ sẩy, quên mất một chuyện, tiết học buổi sáng còn chưa xin
ngài ký tên giúp ta."
Sidrod tức giận trợn mắt nhìn Karen, cầm lấy thời khoá biểu và bút máy, nhanh
chóng ký tên mình lên trên.
"Cậu nói với ta rằng cậu không cảm thấy quá hứng thú đối với trận pháp, nhưng
sự thực là căn cứ theo quan sát của ta, cậu hiểu rất sâu về trận pháp, cậu thế mà
có thể nhanh chóng phá giải trận pháp bảo vệ trong căn hộ của giáo viên nhanh
đến thế."
Chìa khoá dùng để mở cửa ở đây thật ra cũng không phải mở khóa cửa, mà là
mở ra trận pháp bảo vệ của mỗi một căn nhà.
Karen đáp lại: "Ta không có lừa gạt ngài, so sánh với những phương diện khác,
sự nỗ lực của ta dành cho trận pháp là tương đối ít."
Sidrod đưa thời khóa biểu trả lại cho Karen, hỏi: "Nếu như vừa nãy ta nói ra tên
của cậu, cậu có giết ta hay không?"
"Ngài là thầy của ta, ta cực kỳ tôn trọng ngài."
Karen cúi người, nhặt cái bình giữ nhiệt rơi dưới đất lên, đi vào phòng bếp lấy
nước.
Sidrod bước ra theo, nói: "Bộ trưởng Bộ chấp pháp của Đòn Roi Kỷ Luật đại
khu thành phố York, sẽ trở thành Trưởng khu, làm sao có thể dễ dàng bị bãi
chức như vậy, đúng không?"
Karen lắc đầu, bỏ lá trà vào, sau khi lấy nước nóng xong, đưa cho Sidrod, đáp
lời:
"Ta không có hy vọng xa vời có thể gạt được ngài, ngài cũng không có hi vọng
xa vời có thể …."
"Không, ta cảm thấy ta đang lừa cậu." Sidrod nhún vai, "Lúc vừa mở cửa ta bị
giật mình cũng không phải là giả vờ."
Karen từ chối cho ý kiến.
Sidrod tiếp tục nói: "Ta chỉ là một lão giáo sư già giảng dạy ở trường đại học,
trên trán của loại người như ta, dường như có khắc lên hai chữ "Ngây thơ.".”
Karen hỏi: "Vì sao?"
"Cái gì vì sao?"
"Nếu như ngài là ngây thơ mà nói, vậy thì vì sao?"
"Cậu là muốn hỏi ta tại sao phải giúp cậu che giấu?" Sidrod thổi thổi miệng
bình giữ nhiệt rồi nhấp một miếng trà, "Ta vì sao lại không giúp cậu che giấu?
Báo cáo cậu lên trên thì ta có lợi lộc gì sao?"
"Không có lợi ích sao?"
"Có lẽ sẽ có, có lẽ cũng không có, cũng đã bao nhiêu thế hệ tiến hành cái hạng
mục này, phần thưởng khi hoàn thành hạng mục là cái gì, đã không ai có thể nói
rõ ràng, về phần tiền trợ cấp thêm mỗi tháng, thật ra cũng không phải rất nhiều,
còn lâu mới bằng một một bài luận văn ta viết dựa theo hướng gió ở phía trên.
Ta cũng đã lớn tuổi, điều duy nhất đáng giá để nhớ nhung chỉ có một đứa cháu
gái, đứa cháu gái này còn gả cho Thần tử, ha ha, ta thật sự cũng chẳng còn gì để
lo lắng mà không buôn bỏ được.
A, đúng, cậu có phải là đang lo lắng, ta biết trước cậu đang ở đây, cho nên cố ý
giúp cậu che giấu?
Vậy cậu có phải đang suy nghĩ sẽ tạo cho ta một hiện trường tử vong? Còn để
lại giúp cho ta một tờ "Di thư"?"
Karen mỉm cười nói: "Bên trong bức di thứ đó sẽ viết rằng, trông thấy cháu gái
mình đã kết hôn rồi, tâm nguyện hoàn thành, vừa lòng thỏa ý, sau đó lại biểu đạt
một chút lòng nhớ nhung và yêu thương đối với vợ trước của mình, nhớ lại một
chút quá khứ, sau đó lựa chọn tự sát."
"A, không, đáng chết, cậu không thể viết như thế!" Sidrod trực tiếp quát, "Ta
thật vất vả mới thoát khỏi bà ta, ta cũng không hi vọng về sau lúc những học
sinh ngủ trong tiết học của ta đến tảo mộ, sẽ kể ra câu chuyện tình yêu “ngang
trái” đó, ta sẽ tức giận đến nỗi tự “Thức tỉnh” mình dậy đấy!
Mặt khác, ta có thể cho cậu một lý do, sau đó cậu sẽ tin tưởng ta sẽ thật sự giữ
bí mật cho cậu, không phải lý do là vì ta xem trọng cậu, xem trọng tương lai của
cậu, trò chuyện hợp ý."
"Thầy à, ngài nói, ta sẽ nghiêm túc nghe."
Sidrod giơ bình nước lên, tiến đến bên tai Karen, cười nói: "Vậy trước đó có cần
phải rửa tai để lắng nghe không?"
Karen: "... "
"Người phụ trách việc này trước đây, là cha vợ của ta, các thế hệ của gia tộc họ
khi nhậm chức trong trường học, cũng sẽ kiêm thêm hạng mục này.
Cho nên nếu như ta không tiếp nhận, thì vợ ta phải nhận lấy việc này, lúc ấy ta
cảm thấy, đây là trách nhiệm mà người chồng như ta nên gánh vác thay, nên ta
tiếp nhận chức vị của cha vợ mình, thay thế ông ấy tiếp tục tìm kiếm học sinh
nam có thiên phú cao về tinh thần lực ở trường học rồi đưa đến ký túc xá đó để
làm thí nghiệm.
Bây giờ, ta đã ly hôn.
Karen, lý do này, có thể được rồi chứ?"
"Có thể."