Bởi vì nguy hiểm lớn nhất là đến từ sự kháng cự, không chỉ kháng cự ngoài
miệng rồi bị ép buộc phải cúi đầu thừa nhận, chỉ cần từ sâu trong linh hồn của
ngươi phản cảm với nó, như vậy thì sẽ kích thích sự bài trừ theo bản năng.
Cho nên, Buken là xuất phát từ trong nội tâm muốn đem những thứ còn sót lại
của mình đều tặng cho Karen, hoàn toàn buông bỏ.
Toàn bộ hành trình, pho tượng nghiện đói cũng liền không có ra tay; đây cũng là
một bữa ăn nhanh gọn nhất từ trước đến giờ mà nó ăn ở chỗ Karen.
Chỉ có điều nó tuân thủ ước định, nhưng cũng lại không tuân thủ ước định.
Bởi vì nó nuốt trọn sức mạnh linh hồn của Buken, không chừa lại một chút nào
cho Karen;
Nhưng nó lại không đụng đến nguồn sức mạnh linh tính hùng hậu của Buken
một chút nào.
Cơn nghiện đói và Karen dùng chung một linh hồn làm vật dẫn, nó nuốt đến sức
mạnh linh hồn càng nhiều, tỉ trọng nắm quyền sẽ càng lớn, Karen muốn áp chế
nó thì càng khó;
Nói cách khác, thứ nó cần nhất là sức mạnh linh hồn, về phần sức mạnh linh
tính và những phần “Xương nấu canh” khác, nó đều có thể để lại cho Karen, để
Karen tiếp tục cường hóa sức mạnh và thể chất, dù sao đều là đang "Làm công"
cho nó.
Nhưng mà Karen cũng không bởi vậy mà tức giận, vì cơn nghiện đói ít ra cũng
cho thấy một cái thái độ, nó không có ý định cưỡng ép tách biệt khỏi Karen,
hoặc là nói, nó là một loại vận hành của trí tuệ cao cấp vượt qua bản năng, nó vì
bản thân mà đưa một con đường phát triển và hành vi có lợi nhất.
Nó muốn hoàn toàn dung hợp Karen từ trong ra ngoài; đấu tranh, chỉ giới hạn
trong việc lôi kéo trên phương diện linh hồn, cũng không muốn tạo ra một
nguồn sức mạnh mang thuộc tính khác trong cơ thể Karen để rồi phân tách ra
khiến cho hai nguồn sức mạnh trong thể xác và linh hồn này cắt đứt toàn diện.
Mà thái độ của Karen đối với cơn nghiện đói cũng đã phát sinh nhiều lần
chuyển biến, lúc đầu là kiên quyết đả kích nhằm ý đồ muốn bóp chết nó, tiếp
sau thì giằng co, hiện tại, thì đã là sự chống cự tiêu cực.
Trong việc đối đãi với cơn nghiện đói, Thần Trật Tự hẳn là đã đi con đường
giống như mình, nhưng hắn đã thử càng nhiều cách hơn, thủ đoạn cũng càng
thêm dữ dội, nhưng kết quả … cũng cứ như vậy mà thôi.
Gần đây lúc Alfred đọc những “Bí mật công khai” trong bản bút ký của thiếu
gia thì phát hiện một câu mới được viết, hắn đã trích dẫn vào chú giải lại, câu
nói kia là:
"Thời gian cấp bách, thời cuộc vội vã, đã không có cách nào để cho ta có thể
“Để diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong”. "
So với Ankara, thì cấp bậc linh hồn của Buken cũng không cao, nhưng khối
lượng càng lớn hơn, cái trước có thể xem là điểm tâm cao cấp, tinh xảo nhưng
khối lượng ít, cái sau thì là món bánh có tương của Wien, bao ăn no.
Trên phương diện sử dụng sức mạnh, cơn nghiện đói đối với Karen là "Công
khai lại công cộng", cho nên Karen có thể cảm giác rõ ràng rằng sau khi trải qua
lần hấp thu này, pháp thân càng ngưng thực, mà pháp thân càng ngưng thực hơn
cung cấp sự bảo đảm về chiến lực bản thân, thậm chí, có thể dùng pháp thân
làm môi giới để sử dụng thuật pháp và trận pháp để tạo ra hiệu quả càng lớn
hơn.
Trước đó khi Verden giao đấu với Buken, những thuật pháp đáng sợ liên tục
được sử dụng ra kia cũng đều là dùng pháp thân làm vật trung gian để sử dụng,
chỉ dựa vào thể xác của mình thì gần như không thể nào chịu được áp lực lớn
đến như vậy.
Từ từ mở mắt ra, hào quang màu đen dưới chân sớm đã biến mất, di thể của
Buken thì yên tĩnh đứng tại chỗ, mặc một bộ thần bào mới với vẻ mặt an nhiên.
Karen không có động đến di thể của Buken mà là quay người, đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách ba người Himilis, Rabota và Delson đều hướng ánh mắt vào
trên người Karen.
"Chúc mừng."
"Chúc mừng ngươi."
"Rất âm mộ ngươi."
Ba người đều phát ra chúc mừng, đối với người khác tới nói, đây đúng là một
chuyện đáng để vui mừng.
Karen đáp lại nói: "Lúc này, phải nói xin nén bi thương."
Đưa tay đánh về phía mặt của người đang tươi cười.
Karen không có ngừng lại ở đây mà đi lên trên lầu.
Delson vuốt vuốt mi tâm, cười khổ nói: "Đây không phải là một đối tượng dễ
đối phó, về sau lúc hợp tác, chắc chắn sẽ rất khó chịu."
Rabota nhẹ gật đầu: "Hoàn toàn không phải cùng một phong cách với hai Người
Cầm Roi trước."
Himilis thì lắc đầu nói: "Trên bản chất thì là giống nhau, chỉ có điều là hắn
khinh thường tiếp tục biểu diễn mà thôi, nhất trí với thái độ hiện tại của Trật Tự
Thần Giáo."
Karen đi đến lầu hai, đứng trước phòng đọc sách, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào."
Đi vào phòng sách, trông thấy Verden đang hút xì gà.
"Kết thúc?"
"Đúng vậy, Người Cầm Roi, đã kết thúc."
"Ừm."
Verden vốn muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không có lời nào để nói, hắn
không quá muốn nhớ lại gì về vị đã từng là đối thủ cạnh tranh kia, cũng không
có hứng thú gì để quan tâm an ủi và cổ vũ sau khi "Biết rõ" thân phận Karen.
Hắn có chút mệt mỏi giơ tay lên, lúc muốn phất tay ra hiệu Karen có thể rời đi,
hắn lại dừng lại một chút.
Sau một khắc, rõ ràng người còn ngồi ở chỗ này, nhưng trong phòng tắm ở dưới
lầu lại xuất hiện một bóng đen, bóng đen nhẹ nhàng phất qua di thể của Buken,
trong di thể của Buken không còn chút sức mạnh linh tính nào giữ lại.
Bóng đen tiêu tán, Verden ngồi trong phòng sách phun ra một làn khói thuốc,
nói:
"Thật sạch sẽ."
Karen nghe vậy, chủ động cúi đầu xuống.
Verden liếm môi một cái, hỏi: "Ngươi thanh tẩy hắn rồi sao?"
"Không có, bởi vì Buken chủ động, dẫn đến hiệu tiếp nhận tốt hơn rất nhiều so
với mong đợi."
Không có liếm cả đĩa, chỉ có điều đồ ăn trên đó bị ăn quá sạch sẽ mà thôi.
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Verden không cảm thấy bi thương, ngược
lại cảm thấy cực kỳ vui mừng, tâm tình trở nên sáng sủa không ít, hắn nói:
"Đại tế tự không có đặc xá hắn, nhưng đồng ý để hắn tiến Kỵ Sĩ Đoàn thứ
nhất."
"Hắn nói cho thuộc hạ biết là hắn cự tuyệt."
"Dù sao thì cũng phải có chút tính cách, ta có thể hiểu được."
"Thuộc hạ cũng thế."
"Nhưng đây đã là một kết cục rất không tệ, có thể ăn sạch sẽ thì đã là một sự tôn
trọng, nếu như về sau ta có thể có loại kết cục này, ta cũng không có gì là không
hài lòng."
Karen trừng mắt nhìn, không nói chuyện.
"Karen, ngươi có cần nghỉ ngơi?"
"Thuộc hạ không cần."
"Vậy thì họp đi, gọi ba tên kia lên."
"Vâng, Người Cầm Roi."
Karen quay người, lại chần chờ một chút, quay lại lại nhìn về phía Verden:
"Người Cầm Roi, thi thể của hắn..."
"Hắn không thể phát tang, cũng không thể tổ chức lễ viếng, xử lý bí mật ngay
chỗ này đi, ngươi cảm thấy xử lý như thế nào mới phù hợp?
"Để hắn an táng đi. "
"An táng?" Verden có chút nhướng mày.
"Ta muốn để Cốt Long của ta nuốt hắn, như vậy thì hắn và con bạch tuộc của
mình được mai táng cùng nhau."
"Sáng kiến rất không tệ, nếu bây giờ hắn còn có thể nói chuyện thì nhất định sẽ
đồng ý."
"Đây là thỉnh cầu sau cùng của hắn."
"Vậy cứ như thế đi, ngươi đi xử lý chuyện này trước, để ba tên kia chờ một
chút."
"Vâng, Người Cầm Roi."
Karen rời khỏi phòng sách, đi ngang qua ba người trong phòng khách mà về tới
phòng tắm.
Karen nâng thi thể của Buken lên, ra khỏi phòng, đi ra ngoài.
Cả người hóa thành khói đen, sau thoáng chốc xuất hiện ở bờ biển.
Biển cả nước xanh biết, cảnh sắc tươi đẹp.
Auggie và Dinah ngồi trên bãi biển hóng gió, Connor thì cầm sách vở mang
theo mà đang say sưa đọc.