này cũng sớm đã được châm ngòi, trừ phi đốt sạch tất cả mọi thứ, nếu không thì
cũng không có cách nào để dừng lại, cho nên mồi lửa ban đầu có tồn tại hay
không cũng đã không còn ý nghĩa gì.
Mà lại, gia tộc Derains ở trên sườn núi và Laura của Vực Thẳm Thần Giáo bên
kia cũng không lựa chọn từ bỏ, vẫn còn tiếp tục tiến hành dẫn dắt và ảnh hưởng
đến Giragon.
Nhất là sau khi cảm giác được một luồng sức mạnh cạnh tranh để khống chế
Giragon khác đã biến mất, lúc này bọn hắn trở nên càng thêm phấn chấn và tích
cực.
Hình chiếu to lớn của Tahisen xuất hiện, âm thanh chất vấn truyền đến, cả hai
phe kia đều nghe thấy được.
...
"Laura, người của Trật Tự đã xuất hiện."
"Laura, ta cảm thấy bây giờ chúng ta thu tay lại thì vẫn còn kịp."
Ánh mắt Laura nhìn về phía hình chiếu to lớn ở phía xa kia, Thiên Sứ sau lưng
cô cũng đang thực hiện động tác tương tự.
"Ta cảm giác ta sắp thành công rồi, chờ đếu lúc giành được quyền khống chế
Giragon thì chúng ta sẽ lập tức mang theo nó rời đi, bên phía Trật Tự, chúng ta
có thể đưa ra lời giải thích."
"Ta cảm thấy nếu như bây giờ chúng ta thu tay lại thì còn có thể giảm bớt cho
Thần Giáo rất nhiều phiền phức khi thương lượng đấy."
"Đúng vậy, Laura, bây giờ hãy thu tay lại đi, chuyện lần này đã hơi nghiêm
trọng rồi."
Thiên Sứ phát ra một tiếng gầm nhẹ: "Chúng ta đang khống chế con hung thú
này để bảo vệ cư dân trên hòn đảo, chuyện trước đây xảy ra trên hòn đảo này
không có gì liên quan đến chúng ta!"
...
"Người của Trật Tự đến thật nhanh."
Trên mặt của Reese lộ ra vẻ lo âu, nắm lấy một cây trượng, đang phát run.
Celine mở miệng nói: "Sau đó thì sao? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể dừng lại
sao? Ba gia tộc chúng ta vì con hung thú này đã trả một cái giá khổng lồ như
vậy, Hỏa Đảo bây giờ hầu như đã bị phá huỷ một nửa, chúng ta nhất định phải
lấy được con hung thú này!"
Reese nhìn thoáng qua người phụ nữ này, gật nhẹ đầu.
Trong lòng thì nói: Đồ ngớ ngẩn, thật nghĩ rằng chúng ta có thể xung đột với
hạm đội Ám Nguyệt được Trật Tự Thần Giáo đứng sau lưng ủng hộ thì có nghĩa
là chúng ta có khả năng xung đột chính diện cùng với Trật Tự Thần Giáo rồi
sao?
Reese xoay người, nói: "Ta đi trước."
"Ngươi sợ hãi?" Celine hỏi.
"Đúng vậy, ta sợ hãi, ta muốn tìm một nơi an tĩnh, có thể sao?"
"À, ngươi đi đi."
Miris ngồi vào trong xe ngựa, sau khi cửa xe bị hộ vệ đóng lại, hắn lập tức cởi
ra nút áo, bắt đầu há lớn miệng mà thở hồng hộc.
"Gia chủ, bây giờ chúng ta sẽ ra biển để tập hợp người trong tộc rời khỏi nơi
này sao?" Lão quản gia hỏi.
"Tìm một chỗ, ta muốn tắm rửa, thay một bộ quần áo." Reese nói bổ sung,
"Nước lạnh cũng được."
"A... Vâng, gia chủ."
...
Tahisen mở tay ra, mở miệng nói: "Marvalho, tạm thời cho ta mượn sức mạnh
của cái lưỡi hái kia một chút."
Marvalho đáp lại nói: "Ông gượng ép ra tay vốn đã rất nguy hiểm, nếu lại mượn
dùng sức mạnh của Lưỡi Hái Chiến Tranh thì cơ thể và linh hồn chắc chắn sẽ
không chống chịu nổi."
"Cho ta mượn đi."
"Không thể cho mượn."
"Cho ta mượn đi, thưa ngài."
Ánh mắt của Marvalho cực kì phức tạp nhìn mà về phía Tahisen, hỏi: "Tại sao
ta cảm giác, ý nghĩ của ông lại thay đổi?"
"Ý nghĩ của ta từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ đều không thay đổi, thưa ngài."
"Ông không cần gọi ta là ngài, ta không nhận nổi." Marvalho nhắm mắt lại, bên
trong Phóa Đài Hắc Ngục phía trước, lóe ra ánh sáng màu đen khiến người ta
khiếp sợ, "Tahisen, ông thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
"Lúc đầu chỉ là nghĩ kỹ, bây giờ thì triệt để buông xuôi."
"Có ý gì?"
"Ngươi không cần phải biết."
Tahisen phát ra một hồi tiếng cười: "Có biết không, lúc tuổi còn trẻ ta đã từng
thích đánh nhau, mãi cho đến khi gặp hắn ta, ta bỗng nhiên cảm thấy không còn
hứng thú gì với việc đánh nhau nữa.
Cho nên a, bây giờ ta cũng chỉ có thể dựa vào cảnh giới và những gì tích lũy
được trước đây, thử nghiệm múa may vài cái.
Nếu nhìn không được thì cũng đừng cười."
Marvalho khẽ nhíu mày, hắn theo bản năng cảm thấy câu nói này của Tahisen
có chút kỳ quái.
Wilker thì mắng to: "Cái lão già không cần mặt mũi như ngài, thầy của tôi đi
mất thì tôi đã đủ xui xẻo rồi; Thật vất vả nịnh bợ ngài lâu như vậy, trông cậy
vào ngài có thể xem ở trên mặt mũi của thầy tôi mà giúp tôi sắp xếp một công
việc khác, cho dù ngài đã rời đi, nhưng quan hệ vẫn còn mà, nhưng bây giờ ngài
lại muốn tự giết chết mình đấy à!
Đụng tới hai lão già như ngài và thầy của tôi, tại sao tôi lại xui xẻo đến thế cơ
chứ!"
Wilker vừa chửi rủa vừa khóc lóc, sau đó nhìn về phía Karen đang được mình
đỡ, hỏi:
"Này anh bạn, chỗ của anh còn biên chế không, cho một chỗ để kiếm cơm được
chứ?"
"Ta..."
Karen có chút hồ đồ đối với quan hệ của ba người này.
Wilker hít hít nước mũi, "Anh bạn, chắc anh không biết đâu, số của ta khổ lắm,
bây giờ ta thật sự không tìm được công việc gì phù hợp cả, mà lúc đầu ta vốn dĩ
là có thể đi đứng ngang ngược ở trong thế hệ trẻ của Thần Giáo đấy."
"Thật sao..."
...
Hình chiếu to lớn của Tahisen duỗi tay ra, đưa tay vào trong Pháo Đài Hắc
Ngục, sau đó bỗng nhiên rút ra một cái Lưỡi Hái cũng là hình chiếu hiện ra,
cầm trong tay.
Cùng lúc đó, bản thân Tahisen ở phía dưới thì trực tiếp phun ra một ngụm máu
tươi, cơ thể thoáng có chút lắc lư, nhưng rất nhanh lại đứng thẳng.
Sau một khắc,
Hình ảnh to lớn của Tahisen xuất hiện ở phía trên Giragon, lưỡi hái trong tay
trực tiếp bổ xuống vào trên một cái đầu chó của nó.
"Ầm!"
Giragon ngóc đầu chó lên, phun ra dòng dung nham muốn ngăn cản, nhưng lưỡi
hái trực tiếp tách dòng dung nham ra, chặt trúng đầu của nó.
"Rống!"
Tiếng gào thét phẫn nộ truyền ra ngoài.
Tahisen không có dừng động tác của mình lại, tiếp tục giơ lưỡi hái lên, lại chặt
xuống dưới thêm một lần nữa.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Sau khi liên tục chém xuống dưới, Giragon vừa mới khôi phục còn chưa kịp
khôi phục ký ức huyết mạch chỉ biết là dùng bản năng cơ thể để chiến đấu đã bị
đánh cho không ngừng lui lại, trên đầu chó xuất hiện từng vết lõm đỏ tươi, vài
chỗ thậm chí còn có xương cốt đã lòi ra ngoài.
Lúc này, phản ứng bình thường của Giragon hẳn phải là triệt để kích phát ra
hung tính của mình, liều chết đánh một trận với kẻ ở trước mặt, nhưng Lưỡi Hái
Chiến Tranh lại có hiệu quả bài trừ "Sương mù chiến trận", sau một hồi chặt
chém liên tục, chẳng khác gì là giúp Giragon phá đi những thứ đang kiềm chế
và dẫn dắt nó.
Cái này khiến cho Giragon đang bị thương không bị kích thích ra hung tính của
mình, ngược lại bắt đầu trở nên càng lúc càng tỉnh táo.
Trong đầu của nó tựa như lại nhớ đến bóng dáng của một con mèo đã từng nói,
nó nói với mình sau khi ra ngoài không nên làm người bị thương người khác,
tìm một chỗ mà trốn đi.
Giragon bắt đầu chủ động lui lại, lui lại nửa đường, mắt chó của nó quét về phía
bốn phía, nhìn thấy cảnh tượng như địa ngục trần gian, trên mặt của nó lúc này
xuất hiện vẻ kinh ngạc, tựa như đang không dám tin rằng tất cả mọi thứ đều do
mình tạo thành.