cũng thật sự là đi mua đồ ăn, nhưng khi xe ngựa chạy đến khu vực này, bà ngoại
đã đi đến trước cửa nhà, kết quả là sau khi cảm ứng được xe ngựa, lại lui trở về,
đợi chiếc xe ngựa có ký hiệu đặc biệt này thêm một lúc.
Chỉ có điều với khả năng cảnh giác bây giờ của Karen thì cho dù chỉ ngồi ở
trong xe ngựa cũng có thể nhẹ nhàng cảm giác được toàn bộ thành phố York, bà
ngoại lại không cố gắng che giấu, cho nên "Nhìn thấy" cực kỳ rõ ràng.
Trong cuộc sống có đôi khi cần cái sự biết rõ nhưng không nói toạc ra này.
Bà ngoại sờ lên cánh tay Karen, thở phào một cái: "Nghe nói cháu ra chiến
trường, thật lo cho cháu bị thương."
"Cháu chỉ đi quan sát chiến trường, không có thật sự ra chiến trường, ngược lại
là ngài, để cho ta nhức đầu."
"Thế nào, cháu hôm nay là cố ý trở về để khuyên bà?"
"Không phải, là muốn uống canh do bà nấu."
"Thế này mới đúng." Bà ngoại nở nụ cười, "Đi, vào nhà ngồi."
Karen đi vào cửa lớn, trong phòng khách, Deron, Eisen, Kaixi, dì Lucie và
dượng Duck đều ngồi ở bên trong.
Duck đặt chân giả ở trên bàn trà, Deron đang dùng công cụ giúp điều chỉnh thử
đường vân trận pháp bên trong chân giả.
Karen vừa tiến đến, hai người Kaixi, Lucie cảm xúc kích động nhất, người trẻ
tuổi ngày xưa vào nhà ăn cơm dỗ dành người già trong nhà rất vui vẻ kia hiện
nay đã là đại diện Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo.
"Bái kiến Đại tế tự."
"Bái kiến Đại tế tự.”
Duck cũng kích động, nhưng hắn duỗi chân ra, kích hoạt trận pháp nội bộ đang
được điều chỉnh ở phía trong, khiến cả cơ thể bị đẩy lùi.
Karen tập trung ánh mắt, một luồng sức mạnh vô hình giữ Duck lại, lúc này mới
giúp Duck không bị đập người vào vách tường phía sau.
Deron thấy thế, dứt khoát tạm thời ngừng đi trận pháp ở trong chân giả của con
rể, chốc lát nữa sẽ giúp điều chỉnh thử giúp. Karen rất tự nhiên mà ngồi xuống ở
trên ghế sô pha, Delon cười ha hả xoay người, nhìn Karen, nói: "Giáo vụ bề bộn
nhiều việc nhỉ?”
"Ta chỉ phụ trách chạy việc giáo vụ, những việc kia cũng không cần ta quá lo
lắng.”
"Phải chú ý an toàn, thân phận giờ đây đã rất quan trọng, liên quan đến toàn
cục."
"Ừm, ta hiểu rồi."
"Richard nó vừa ra ngoài." Eisen lấy ra một tờ giấy đen chuẩn bị xếp thành quạ
đen để gọi con trai trở về.
"Không có việc gì, còn một lúc nữa mới đến giờ ăn cơm, ta đi tìm hắn, hắn đang
ở bờ sông."
Karen đứng dậy, đi ra ngoài.
Kaixi vuốt ngực nói: "Lúc trước thân phận Karen cũng cao, nhưng lần này gặp
lại thật sự rất hồi hộp, thiếu chút nữa đã quỳ xuống rồi."
Duck: "Cũng không phải đâu, em còn bay lên cơ mà."
"Mọi người đấy, thân phận cho dù rất cao, không phải cũng là đã sớm quen biết
nói chuyện như người một nhà rồi sao sao?" Deron lắc đầu, ra vẻ chỉ dạy con
cháu trong nhà chưa từng trải việc đời. Sau đó, ông ta rời khỏi phòng khách, đi
vào phòng ăn, thân thể tuổi đã cao nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng.
Chờ đến lúc sắp đến cửa phòng bếp, Deron lại cố gắng thả chậm bước chân,
biểu cảm trở nên nghiêm túc, nhìn xem vợ mình đang bận rộn ở trong bếp, chỉ
trích nói:
"Bà xem lại bản thân đi, hiện tại thế nhưng đứa nhỏ là Đại tế tự rồi..."
"Đại diện."
"Trong nhà không cần thêm tiền tố."
"Nhanh kéo vạt thần bào đè xuống, cái đuôi già vẫy lên đến trời rồi."
Deron cau mày nói: "Bà nhìn lại bà kìa, bởi vì chuyện của mình mà còn để đứa
nhỏ phải cố ý trở về một chuyến."
"Cũng chỉ là đến để thăm ta chứ chả nhẽ không phải đến thăm ông à? Chưa kể,
nó cũng không có khuyên ta."
"Thân phận của nó như thế kia thì làm sao đi khuyên bà được, ta nói này, bà à,
bà không thể suy nghĩ lại một chút sao? Cho dù ta không có ở đây, cái nhà này
có bà, ít nhất còn có một cây cột chống ở đây."
"Lão già, sau khi không có ông thì nhà ta cũng không còn."
Biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt của Deron rốt cuộc cũng không thể tiếp
tục duy trì nữa, từ ánh mắt nhìn về phía vợ mình cũng chỉ còn lại sự dịu dàng và
áy náy:
"Nói cho cùng là do ta thất hứa, lúc đầu đáp ứng cho bà hạnh phúc cả đời."
"Được rồi, được rồi, nói một chút câu từ tình cảm là được rồi, ông còn muốn ta
tiếp tục phối hợp nữa sao? Đi sửa chân giả cho con rể ông đi, đừng ở chỗ này
quấy rầy ta nấu canh.”
"Ai, được rồi."
Chờ sau khi Deron rời đi, phu nhân Đường Lệ từ từ giảm tốc độ của con dao
phay trong tay, nhìn qua cửa sổ phòng bếp, nhìn vườn hoa bị trời chiều nhuộm
màu:
"Chết già rất không thú vị, chết như vậy, trái lại càng thú vị hơn.”
"Hây!"
Richard ném hòn đá trong tay đi, nảy lên liên tục tám lần trên mặt nước. Khi
cậu ta đang chuẩn bị đi khoe khoang với Philomena thì đã thấy Philomena tiện
tay ném một cục đá ra, cục đá cuộn lên một vòng tròn lớn trên mặt sông, thậm
chí tạo ra vòng xoáy, sau đó lại bay trở về trong tay của cô.
"Lợi hại, lợi hại." Richard bắt đầu vỗ tay.
Philomena mở miệng nói: "Karen đến nhà.”
"Ừm."
"Ngươi không quay về sao?"
"Trong nhà không tiện nói chuyện."
Richard lại vung hai hòn đá, Philomena cung kính mà cúi thấp đầu, nhìn xem
bóng người xuất hiện trước mặt mình.
Karen nhìn cô, hỏi: "Còn không khống chế nổi sức mạnh sao?"
Philomena cười nói: “Bây giờ chỉ một viên Thần cách, nằm mơ một chút là
được rồi."
"Ừm, bữa trưa dùng cơm ở đây?"
"Đúng vậy, ăn...”
Karen ngắt lời Philomena đang chuẩn bị báo tên món ăn.
Nói: “Phu nhân Đường Lệ đang chuẩn bị bữa tối."
Philomena gật đầu: "Ta đã biết, bây giờ ta đi giả vờ."
Chờ sau khi Philomena đã rời đi, Karen đi về phía Richard.
Hôm nay Richard không có nhiệt tình bước đến phía mình sau khi thấy mình
xuất hiện như dĩ vãng, mà là mặt hướng về phía mặt sông, có vẻ có chút quá
yên tĩnh.
Karen cho rằng Richard đang lo lắng về việc chiêu mộ, an ủi:
"Ông nội của cậu đến tuổi rồi, là phải bị chiêu mộ, về phần bà cậu, đây là lựa
chọn của chính bà ấy, chúng ta không cách nào can thiệp, nghĩ thoáng một chút
đi."
Richard di chuyển cơ thể, dựa về phía Karen, sau đó dùng bả vai nhẹ nhàng
đụng Karen một chút.
Karen có chút ngoài ý muốn mà nhìn Richard.
Richard nghiêng mặt qua, cũng nhìn về phía Karen, phía sau cậu ta là mặt sông
gợn sóng với ánh màu ấm áp của trời chiều, làm nổi bật nụ cười của cậu ta:
"Anh, rốt cuộc em cũng có thể giúp anh rồi."