một phần là bởi vì cơ thể vốn bị thương nặng, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn
là cơ thể trong không gian linh hồn từng bị Thiên Mị chia cắt một lần, dẫn đến
việc hiện tại nửa trên nửa dưới của cô bé có vẻ không được thích ứng, phải cần
một khoảng thời gian nữa để thích ứng.
Nhưng mà, Karen lập tức cúi người, bế cô bé lên, hai tay của cô bé không biết
đặt ở nơi nào, có chút bứt rứt bất an, một tay Karen đặt ở đằng sau bế cái mông,
một cái tay khác nắm lấy hai cánh tay, để tay ôm lấy cổ của mình.
Cô bé "Bị ép" như thế, sau đó, tiếp tục ôm lấy cổ của Karen, không có buông
tay.
Karen cõng cô bé, đi đến trước mặt Auggie, cô bé nhìn về phía Auggie, trong
ánh mắt của cô, không che giấu sự chán ghét đối với Auggie một chút nào.
Sỉ nhục Long tộc... Gia súc!
Ánh mắt của người khác, Auggie có thể tiếp nhận, cũng đã quen, nhưng đối mặt
với ánh mắt của cô bé, Auggie cảm thấy bị giày vò vô cùng.
Bởi vì bất kể sự phản hồi gì của cô bé đối với Auggie cũng dễ dàng phá vỡ
phòng ngự tâm lý của Auggie.
"Phong cấm của ngươi bao lâu nữa mới có thể được loại bỏ?" Karen hỏi.
"Cần chờ Người Cầm Roi phái người đến để xác nhận, lại phản hồi về cho
Người Cầm Roi, sau đó lại do Người Cầm Roi tự mình giải trừ."
"A, vậy ngươi còn phải tiếp tục quỳ ở chỗ này."
"Ta sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này, ta sẽ giúp nó giữ kín thân phận, cái này
không phải là bởi vì ta khuất phục dưới sự uy hiếp của ngươi, mà bởi vì đây là
việc ta phải làm, của một... Long tộc."
"Được rồi."
"Nhưng nó là lễ vật dự định đưa cho tiểu thư Dinah, mặc dù tiểu thư Dinah hiện
tại bị thương nằm ở trên giường, nhưng thân phận của cô ta, vẫn cao hơn ngươi
như cũ."
"Cô ta có thân phận gì."
"Đây là sự thật..."
"Ta sẽ tranh thủ, cùng lắm thì công khai xin phép là được."
Lần này trong đại hội lựa chọn, chức vị của Karen cao nhất, cũng lập ra được
nhiều công lao nhất, thì đương nhiên cộng tác tốt nhất của Địa Huyệt Thần Giáo
sẽ đưa cho mình.
Dinah là con gái nuôi của Đại tế tự, thân phận đúng là tôn quý, nhưng nếu như
Karen công khai xin phép, cho dù là Đại tế tự cũng không có khả năng công
khai làm việc riêng tư.
Cái này thuộc về sự chính xác chính trị của Trật Tự Thần Giáo.
Đương nhiên, phá hư loại quy tắc ngầm này sẽ phải chịu trả một cái giá tương
ứng, nhưng Karen không quan trọng, anh đã trở thành một viên gạch thối nhất
trong nhà xí của thành phố York, phía trên có ấn tượng tốt đối với mình hay
không hẳn cũng không thể để cho mình rời khỏi thành phố York.
Auggie đề nghị: "Ngươi có thể ký kết khế ước cùng với nó trước."
Đến lúc này, Auggie vẫn không quên tranh thủ một chút đãi ngộ cho Cốt Long,
lại bổ sung thêm một câu đằng sau: "Khế ước cộng sinh."
"Ta có đối tượng khế ước cộng sinh."
"Ngươi có đối tượng khế ước cộng sinh..." Trong đầu Auggie xuất hiện một cái
bóng màu đen, sau đó cô ta lập tức ý thức được mình sắp kích hoạt đến ký ức bị
phong ấn, lập tức loại bỏ tạp niệm, nói, "Khế ước chủ tớ, nó cho dù chết cũng sẽ
không ký kết."
Auggie rõ ràng Cốt Long kiêu ngạo, lúc trước khi Cốt Long khống chế cô, cô
cũng có thể cảm nhận được Cốt Long.
Từ thái độ vừa rồi của Karen đối với Cốt Long, và động tác Karen tự mình cõng
lên, giữa bọn họ, là một loại quan hệ bình đẳng.
Ít ra thì Auggie không dám tưởng tượng Người Cầm Roi sẽ cõng mình lên
giống như vậy.
Karen nghiêng mặt qua, nhìn về cô bé trên lưng mình, nói:
"Tin tưởng lời của ta, trước hết chúng ta ký kết một cái khế ước chủ tớ, chờ đến
khi dựa vào đãi ngộ mà Trật Tự Thần Giáo cung cấp tới lúc trưởng thành, chúng
ta lại giải trừ cái khế ước này. Bởi vì trong lúc đó bọn hắn chắc chắn sẽ thường
xuyên tiến hành kiểm tra cơ thể của ngươi, giải trừ khế ước quá sớm sẽ bị bọn
hắn nghi ngờ."
Auggie nghe nói như thế, trong lòng cười lạnh, sau đó cô trông thấy hai tay của
cô bé trên lưng vốn đang ôm cổ Karen chuyển thành bóp lấy cổ của anh.
Karen cảm giác được lực và hơi lạnh truyền đến từ trên cổ của mình, nhưng anh
cũng không có bất cứ động tác gì khác.
Anh có thể giao phía sau lưng và sự tin tưởng của mình, mặc dù sự tín nhiệm
của bọn họ vừa mới được xây dựng, nhưng Karen tin tưởng nó là thuần túy.
"Phụt... Phụt... Phụt..."
Móng tay đâm rách làn da Karen, mười ngón tay của cô bé đâm vào trong da
thịt trên cổ của Karen.
Karen cảm giác được áp lực, để anh gần như không thể thở nổi, nhưng anh vẫn
không phản kháng.
Lập tức,
Cô bé vốn đang được Karen cõng sau lưng, bắt đầu dần dần biến mất, cơ thể
của cô bé, giống như đã dung nhập vào cơ thể Karen.
Sức mạnh mới, cơ thể mới, bắt đầu tiến vào, Karen rõ ràng cảm giác được bọn
chúng, và một ý niệm mới cũng xuất hiện.
Một đạo vầng sáng khế ước, xuất hiện ở trước mặt Karen, khế ước chủ tớ, bên
phía người hầu đã ký kết, chỉ để lại một bên còn trống của chủ nhân cho Karen.
Karen mở miệng nói: "Ký kết khế ước."
Ánh sáng lóe lên, khế ước có hiệu lực, từ đó, Karen nắm giữ sinh tử của Cốt
Long.
"Ông!"
Karen mở hai tay của mình ra, đứng thẳng cơ thể.
Từng mảnh xương rồng xuất hiện từ ngoài thân Karen, giống như là có người
đang may áo len cho mình, mặc dù có chút lộn xộn và lạnh lẽo, nhưng loại khí
thế cổ xưa kia đủ để ngăn chặn tất cả chi tiết tì vết.
"A..."
Trong cổ họng Karen phát ra một tiếng gầm nhẹ, ở trên người anh, xuất hiện
một bộ áo giáp tạo thành từ xương rồng, mức độ chắc chắn của nó vượt ra khỏi
Karen tưởng tượng.
Cúi đầu xuống, nhìn về phía lòng bàn tay mình, từ từ nắm lại.
Trong chốc lát khi Karen nắm tay lại, trên mặt đất bốn phía xung quanh Karen
có tám mảnh xương rồng to lớn phá mặt đất mà trồi lên, giống như là xương
sườn của Cự Long, bảo vệ Karen ở bên trong.
Thế giới quan của Auggie gần như bị lật đổ: "Làm sao... Có thể..."
Hắn ta rốt cuộc có ma lực như thế nào, có thể làm cho người thừa kế của Long
Thần vì hắn mà làm đến bước này.
Karen thưởng thức áo giáp trên người mình, cũng cảm giác kết giới bảo vệ do
những mảnh xương sườn xung quanh tạo thành, đây là một loại cảm giác an
toàn không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Nhưng đối với cái này, trong lòng Karen không có cảm thấy có quá nhiều ngoài
ý muốn;
Khi ngươi lựa chọn hoàn toàn giao phía sau lưng của ngươi giao cho Cốt Long;
nó cũng nguyện ý dùng cơ thể của mình để bảo vệ ngươi.
Bởi vì, thứ ràng buộc họ cùng một chỗ, không phải lợi ích, không phải đãi ngộ,
không phải tài nguyên, mà là chí hướng và lý tưởng giống nhau.
"Nếu như ngày nào đó ta nhát gan, rút lui, sa đọa, phản bội..."
Karen cúi đầu xuống, nhìn về phía ngực mình, tiếp tục nói:
"Xin ngươi đừng do dự, thu hồi bộ giáp trên người ta,
Để mũi kiếm,
Đâm xuyên trái tim của ta."