món điểm tâm đã nổi mốc meo, sau đó là mấy cái ghế salon dài, mấy bà dì sẽ
ngồi ở bên trong;
Nóng bỏng một chút thì sẽ mặc váy ngắn, nghiêng chân, để lộ ra phần lớn da
thịt trắng như tuyết, chỉ còn sót lại một chút xíu để người ta tò mò muốn đi tìm
hiểu;
Đoan trang một chút thì sẽ ăn mặc tương đối chính thức, mặc một bộ trang phục
giá rẻ của nữ viên chức ngân hàng, mang theo một cặp kính mà ngồi ở bên
trong, cầm trên tay một quyển sách;
Dịu dàng một chút, sẽ ăn mặc tương đối nội trợ, cách ăn mặc cũng không bình
thường, cầm trong tay kim khâu mà đan áo len.
Cả một con đường đều là cửa hàng điểm tâm, cho nên cửa hàng nhà ai có sáng ý
mới thì những cửa hàng khác đều sẽ lập tức làm theo, cạnh tranh nhau.
Richard đẩy cửa bước vào trong một cửa hàng điểm tâm, ở trên bảng hiệu có
ghi "Cửa hàng điểm tâm Eva".
Karen đã từng tới nơi này, lúc trước khi cùng Pavaro điều tra về vụ án của Zich
thì bà Annie cũng đã từng làm việc ở đây.
"A, nhìn xem ai đến rồi này, thiếu gia Eisen, khi nãy trời mưa thì tôi đã suy nghĩ
rằng ngài có qua đây để giúp chúng tôi thông ống thoát nước hay không đấy."
"Vị này là?"
Hai vị tiểu thư đi tới rất nhiệt tình chào hỏi Richard.
"Đây là bạn của ta."
"Được rồi, vậy cứ giao cho ta đi."
Một người phụ nữ nở nang tuổi tác khoảng chừng bốn mươi chủ động khoác lên
cánh tay của Leon, mặc trên người một bộ váy hoa dài, trên người phun đầy loại
nước hoa rẻ tiền, có chút nồng nặc, nhưng phối hợp với dáng người cô ta, lại tạo
ra một loại cảm giác không khí đặc thù.
Đây là trải nghiệm mà Leon chưa từng có, giống như là người đã quen ăn ở nhà
hàng cao cấp, lần thứ nhất bị mùi thơm của quầy hàng đồ nướng trong chợ đêm
mê hoặc.
"Vào đây, thưa ngài xin ngài đi theo tôi, ngài có thể gọi tôi là Deanna."
"Đi thôi." Richard đẩy Leon một cái.
Mặc dù trong lòng Leon còn có chút kháng cự, nhưng bước chân vẫn rất thành
thật theo sát Deanna đi vào một cái phòng nhỏ phía trong.
Trong phòng chỉ có thể đủ rộng để đặt giường ngủ cho một người, tủ đầu
giường cũng không đủ chỗ để đặt, chỉ có thể gắn vào phía cuối giường.
Deanna rất là dịu dàng để Leon ngồi xuống bên giường, hai tay khoác lên trên
bờ vai Leon, hỏi:
"Ngài lựa chọn loại hình phục vụ giống với thiếu gia Eisen sao?"
"Thiếu gia Eisen?"
"Là cái vị dẫn ngài vào đây đấy."
"A, tốt, phục vụ giống nhau đi."
"Được rồi."
Deanna nhẹ nhàng để Leon ngã xuống giường, để cậu ta nằm.
Leon thở một hơi dài nhẹ nhõm, hoàn cảnh chật chội, ngọn đèn u ám, không khí
hơi có vẻ ẩm thấp, và gối nằm cũng không phải rất sạch sẽ tươm tất...
Vốn dĩ cậu ta cũng sẽ không đến những nơi như thế nào, cậu ta thế nhưng là
cháu trai của Đại chủ giáo, là hy vọng tương lai của gia tộc!
Nhưng bây giờ, cậu ta lại đột nhiên cảm giác được hoàn cảnh nơi này vừa đúng
lúc để cho nhịp tim của cậu ta tăng nhanh, bờ môi có chút khô khốc, ánh mắt
của cậu ta nhìn chằm chằm Deanna, lại có một ít chờ mong tiếp theo sẽ phát
sinh chuyện gì.
Nhưng mà việc để Leon ngoài ý muốn chính là, Deanna cũng không có cởi bỏ
quần áo, mà là nhẹ nhàng bò lên giường, nằm xuống ở bên người mình, duỗi ra
hai tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu của Leon.
Leon đã cảm nhận được một cảm giác mềm mại và bao dung ở phía đối diện,
chỉ là, tiếp theo cũng không có động tác gì khác.
Là muốn ta chủ động sao?
Cái này, Deanna mở miệng nói: "Ta có thể cảm giác được, áp lực của ngài rất
lớn, trên người ngài đang gánh vác rất nhiều thứ."
Leon sửng sốt một chút, không nói chuyện.
"Không cần lên tiếng, yên lặng nằm, tôi sẽ giúp ngài, chúng ta híp mắt một hồi,
quên đi những gánh nặng và phiền não kia."
Leon bỗng nhiên có chút hiểu được phục vụ chuyên biệt của Richard là cái gì,
thằng nhóc này, thật sự tới nơi này để giải tỏa và thanh tẩy tâm linh.
Tay của người phụ nữ nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy và cổ, trong thời khắc này,
Leon cảm giác được một khí tức nhu hòa tỏa ra từ trên người phụ nữ này.
Không mang theo tà dục, không có dơ bẩn, khiến cho nội tâm của Leon cũng
được bình ổn lại.
Leon đã nhận ra, đây là một loại năng lực thuật pháp, người phụ nữ này, là một
tín đồ, cô ta đang dùng năng lực của bản thân để xoa bóp và trấn an mình.
Nhưng mà Leon cũng không cảm thấy căng thẳng gì, bởi vì người phụ nữ này
rất yếu, vô cùng vô cùng yếu.
Còn có một việc nữa đó là so với năng lực sử dụng thuật pháp của cô ta thì cảm
giác mà bản thân cô ta cho mình, mới là chủ yếu nhất.
"Đổi một cái tư thế khác đi." Leon mở miệng nói.
"Được rồi, đương nhiên, kiểu tư thế gì?"
Leon nằm ngẩng đầu lên, tay trái của mình mở ra, người phụ nữ hiểu ý, lập tức
gối đầu tựa ở trên cánh tay của cậu ta, một tay khẽ vuốt gò má của Leon.
"Từ lúc rất nhỏ