tiến hành bổ sung cho bản thân, nó cũng không cảm thấy nơi này là sân nhà của
đối phương, dù sao thì từ lúc nó theo Karen ra khỏi cửa, ở trong thế giới linh
hồn, nó chưa thấy Karen thua ai.
Mặt khác đó là Karen vẫn luôn muốn khắc chế cơn nghiện đói của mình, nhiều
khi "Món ngon" đặt ở mặt trước anh cũng sẽ không lựa chọn ăn, cuối cùng đều
để lại cho Thiên Mị.
Cho nên, Thiên Mị nghĩ một cách đương nhiên rằng con Cốt Long ở trước mình
nhất định là bữa tối tiếp theo của nó.
Rất nhanh, cả hai bên đều đã chỉnh đốn xong, không hẹn mà cùng tiếp tục lao
về phía nhau.
Nhưng trước lúc tiếp xúc, trước người Cốt Long xuất hiện vầng sáng nhiều
màu, tử khí cùng với sinh khí vận chuyển bên trong vầng sáng, Thiên Mị vốn
còn chuẩn bị tiếp tục chém giết lẫn nhau theo cách nguyên thủy, thể linh hồn
của nó lúc này bắt đầu nhanh chóng méo mó, thậm chí có xu thế vỡ vụn.
Cốt Long thấy thế, lập tức ngẩng đầu rồng lên, chân trước vung vẩy, càng nhiều
vầng sáng nhiều màu sắc được ngưng tụ ra, điên cuồng đập về phía Thiên Mị,
đây là dự định triệt để khuấy nát thể linh hồn của Thiên Mị trong một chiêu.
Karen vẫn luôn đứng ở phía sau nhìn xem hai bạn nhỏ đánh nhau, lúc này khóe
miệng lộ ra mỉm cười, thiên phú của con Cốt Long quả thật rất ghê gớm, vừa ra
đời không bao lâu sau khi trải qua chiến đấu liên tục, lập tức đã có thể lĩnh ngộ
ra năng lực của chủng tộc mình.
Ở phương diện này, Thiên Mị quả thật thua kém rất nhiều, nhưng Thiên Mị rốt
cuộc chỉ là một thể linh hồn, nếu thật sự muốn bắt nó so sánh với Long tộc có
được huyết mạch truyền thừa thì có chút bắt nạt nó rồi.
Nhưng mà Thiên Mị đối mặt với loại tình huống nguy cấp này, nó cũng phản
ứng rất nhanh, nó định vị bản thân là phụ trợ của Karen, là cánh của Karen, khi
nó gặp phải nguy hiểm, tất nhiên cũng cầu cứu Karen.
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự chạy ra ngoài dọc theo dưới chân Karen, Karen
không có dẫn dắt, đương nhiên cũng không có ngăn cản, Xiềng Xích Trật Tự
thuận theo lời kêu gọi của Thiên Mị mà xông vào trong vầng sáng, rất nhanh đã
cùng dung hợp với Thiên Mị.
Nhận được sự tăng cường của Xiềng Xích Trật Tự, Thiên Mị giống như trong
nháy mắt từ một con mãng xà tiến hóa thành một con rết, nó bắt đầu mạnh mẽ
xua những vầng sáng làm nó khó chịu kia ra, sau đó bỗng nhiên xuất hiện ở
phía trên Cốt Long, lao mạnh xuống.
Cốt Long theo bản năng bắt đầu tiến hành phòng ngự, nhưng cùng với sự tấn
công dữ dội của hai sợi Xiềng Xích Trật Tự, phòng ngự của Cốt Long bị tan rã,
Thiên Mị đụng vào trên người Cốt Long, xé rách một mảng "Thịt" lớn từ trên
người nó xuống.
"Rống!"
Sau khi phát ra một tiếng gào thét đau đớt, Cốt Long lập tức lui lại, Thiên Mị
đứng lại tại chỗ, từ từ nhai nuốt tiêu hóa nguồn sức mạnh linh hồn này, vô cùng
vui vẻ.
Cốt Long hung tợn nhìn chằm chằm Thiên Mị, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía
Karen, bên trong xen lẫn ghen ghét và... Uất ức.
Tất nhiên, nó cảm thấy Karen "Ra tay", phá hủy cuộc quyết đấu công bằng giữa
nó và Thiên Mị.
Sau khi Thiên Mị tiêu hóa xong một mảng thịt lớn thì phát ra một tiếng hét dài,
chủ động phóng về phía Cốt Long.
Có Xiềng Xích Trật Tự trên người tăng cường, Thiên Mị lần này đánh rất hùng
hổ, dù sao chỉ cần Karen không kêu ngừng, nó sẽ có thể tự nhận là có nguồn bổ
sung vô hạn.
Cuộc đọ sức giữa các thể linh hồn, trên bản chất vốn là như thế, nếu như không
có cách nào dựa vào chất lượng nhanh chóng kết thúc cuộc chiến, tiếp theo sẽ
bước vào giai đoạn chiến đấu lâu dài tiêu hao sức mạnh lẫn nhau.
Cốt Long bắt đầu dần dần chống đỡ hết nổi, nó lôi kéo khí tức vong linh xung
quanh chữa trị bản thân cũng chậm dần lại.
Nơi này mặc dù là sân nhà nó, nhưng Karen là người xâm nhập từ bên ngoài
mang theo lương thực, lại còn phong phú hơn cả lương thực mà nó tích trữ.
Thiên Mị dần dần nắm chắc cục diện bắt đầu càng không chút nể nang mà gặm
ăn, giãy dụa cơ thể rất dài của mình với tần suất cao, vui sướng giống như là
một con cá chạch bị rắc một nắm muối lên người.
Cốt Long bắt đầu không rút lui, vết thương trên người không được chữa trị, dần
dần trở nên chật vật.
Karen vẫn không có kêu dừng, vẫn đứng ở nơi đó nhìn xem, bởi vì anh biết, Cốt
Long còn có một món đồ chưa sử dụng.
Vì sao còn chưa sử dụng đây?
Vì không muốn sao?
Cho dù là đến chết, cũng không nguyện ý thừa nhận mình nhận được truyền
thừa của Long Thần Phản Nghịch?
"Răng rắc!"
Dưới sự cắn xé, Cốt Long lại thua, cơ thể của nó bị Thiên Mị chia cắt thành hai
nửa.
Thiên Mị vào lúc này làm ra một cái quyết định cực kỳ ngu xuẩn, không có thừa
thắng xông lên, mà là ngừng lại tại chỗ, thưởng thức đối thủ bị mình cắt làm
hai.
Một màn này để Karen khẽ nhíu mày, anh cực kỳ không thích loại hành vi ngớ
ngẩn này, nhưng cũng không nói gì, dù sao ngày bình thường Thiên Mị do mình
điều khiển, trên lý luận chỉ cần mình không bối rối, thì Thiên Mị trong hiện thực
cũng sẽ không thể hiện ra cái phương diện ngu ngốc này.
Huống hồ, cho Cốt Long thêm một chút thời gian suy nghĩ cũng tốt.
Hai phần cơ thể bắt đầu chắp vá lại một lần nữa, nhưng bởi vì cũng không đủ
sức mạnh linh hồn để bổ sung, cơ thể của Cốt Long xem như miễn cưỡng thành
hình, nhưng lộ ra vẻ rất không cân đối.
Thiên Mị thì tiến vào tư thế của người chiến thắng, bắt đầu từng chút từng chút
hướng một "Rảo bước tiến lên" về phía Cốt Long.
Lúc này, Karen để ý đến thần thái trong hai con ngươi của Cốt Long bắt đầu
phát sinh thay đổi, từ đỏ như máu bắt đầu chuyển sang càng sâu sắc.
Ở vị trí cổ của nó, một mảnh vảy rồng dần hiện ra màu vàng kim sáng bóng, khí
tức thần thánh bắt đầu lộ ra.
Thiên Mị lập tức ý thức được điểm không thích hợp, cảm giác nguy cơ mãnh
liệt đánh về phía nó, nó bắt đầu điên cuồng phóng về phía Cốt Long.
Nhưng lần này không đợi đến lúc nó tới gần, một hình chiếu to lớn vĩ đại đã
xuất hiện ở bên ngoài cơ thể của Cốt Long, kéo dài, mênh mông, to lớn, không
thể xâm phạm!
Trên người Thiên Mị lúc này rực cháy lên, linh hồn của nó đang nhanh chóng
tiêu hao, cùng với Xiềng Xích Trật Tự mà nó mượn từ Karen vào lúc này cũng
không chịu nổi mà bắt đầu nhanh chóng tan rã.
Ánh mắt của Cốt Long lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Mị, bóng người to lớn
bao bọc trên người nó này không có bất cứ biểu cảm nào, không cách nào làm
cho người khác cảm giác được cảm xúc, nhưng khi nó xuất hiện, tất cả bố cục
đã có thay đổi.
Có được tín ngưỡng, có được truyền thừa, và có thể để nó thể hiện ra hoàn toàn,
là các khái niệm không giống nhau.
Giống như là trên đời này có rất nhiều người tín ngưỡng Trật Tự, còn những
người kiên trì tín ngưỡng Ánh Sáng cũng không ít, nhưng thật ra không có bao
nhiêu người có thể để cho thân thể tín ngưỡng của hai vị Thần đứng trong sâu
linh hồn của mình giống như Karen.