càng mạnh.
Không ai có thể vào gần cây tiên thụ đó.
Cũng không ai có thể gần gũi cảm nhận được.
Thành Ca lúc này, trạng thái có hơi nhỏ bé.
Do sự bành trướng của Ngộ đạo tiên thụ, Tiên quốc của hắn trực tiếp bị dồn ép
đến vỡ vụn rồi.
Theo lý mà nói chuyện này đối với bất kỳ một người nào đó mà nói, đều là
chuyện đủ để chí mạng, nhưng vấn đề là hắn không có chút bất thường nào.
Bởi vì Ngộ đạo tiên thuật vẫn còn, đạo tâm mà hắn gửi gắm trong đó vẫn còn.
Cây tiên thụ này giống như là bản thể Tiên quốc của hắn vậy.
Hắn thậm chí cảm thấy “Tiên quốc” của mình kiên cố và chắc hắn hơn trước
đây nhiều.
Gần như cấp độ sinh sản cũng tăng lên.
Thế nhưng hắn lúc này, vẫn căn bản không hiểu ý nghĩa ở trong đó.
Sau khi cây Tiên thụ đó cuối cùng cũng trở về trong cơ thể hắn, cũng không cần
Liên Thiên quyết đi tìm kiếm, Thiên đạo đã chủ động hướng về phía lực hấp
dẫn đặc biệt mà hắn truyền ra.
Hoặc là nói, là đang kêu gọi Ngộ đạo tiên thụ trên người hắn.
Bóng dáng của hắn vừa mới biến mất ở vị trí cũ, đám người Diệt Dương Thiên
tôn ở phía xa lập tức đi theo.
“Mau!”
“Hắn đã xuất phát rồi!”
“Hy vọng hắn có thể phá vỡ phong ấn Thiên đạo chí bảo kia!”
“Thật không ngờ trên người của người này lại tồn tại Ngộ đạo tiên thụ…”
“Đây là loại cơ duyên gì chứ!”
“Ta không thể chờ được nữa muốn giết hắn chết đi!”
Bọn họ biến mất khỏi vị trí ban đầu, xuyên qua từng trận gió gào thét, vượt qua
bầu trời sao vô tận.
Cuối cùng, xuất hiện ở phía trước một cánh cửa trên không gần trời dưới không
tiếp đất.
Ở đây, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Khương Thành, cũng đã nhìn thấy trạm
kiểm soát đầu tiên.
Nhưng nhìn thấy cánh cửa trung tâm khổng lồ đứng sừng sững kia, có một
thanh Trường kiếm vẻ ngoài cổ xưa lơ lửng ở chính giữa.
Bản thân Trường kiếm xám xịt không có ánh sáng, xem ra còn không bằng Tinh
Thiết Kiếm của Hạ giới nữa.
Nhưng vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
“Chết tiệt, vừa lên lại chính là Vô đạo kiếm sát phạt mạnh nhất!”
Thiên đạo chí bảo thật ra không có tên gọi.
Thanh kiếm này vốn dĩ cho dù là đặt tên, chắc cũng như kiểu Thiên Đạo kiếm
mới đúng.
Bởi vì năm đó sau khi Nguyên Tiên giới có quá nhiều đấng đại năng bị giết,
những người còn lại trong sự tuyệt vọng phẫn uất có thừa mới có dụng ý xấu lấy
đi.
Hình dung thanh kiếm này sát hại vô đạo.
Mà mỗi lần đi vào những trạm gác Thiên đạo này, mỗi lần lên sẽ gặp những chí
bảo khác nhau.
Có một số chí bảo mặc dù cũng thần diệu vô song, nhưng lực sát phạt không
lớn, cho dù là không qua được, cũng chưa chắc sẽ chết người.
Nhưng gặp phải Vô Đạo kiếm, nếu như đâm mạnh, vậy thì nhất định sẽ chết
người.
Nhìn thấy thanh kiếm này, trong mắt mọi người lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
“Hay là chúng ta rút lui, lại thử thêm một lần nữa?”
Bọn họ làm như đây là đánh phó bản vậy, còn rút lui rồi lại vào lại.
Diệt Dương Thiên tôn nhíu mày.
“Vậy thì có ý nghĩa gì, thật sự muốn lấy được Thiên đạo, nhất định phải đánh
qua 13 cửa, sớm muộn cũng sẽ gặp được những chí bảo lực sát phạt cực lớn như
Vô Đạo kiếm và Tam Hồn Châu.”
Trên thực tế, bản thân hắn cực kỳ kiêng dè thanh kiếm này.
“Thanh kiếm này không chứa bất kỳ lực quy tắc nào, lại là sự tồn tại sắc bén
nhất trong trời đất!”
“Vô Đạo kiếm lúc hưng thịnh, hoàn toàn coi thường sức mạnh cảnh giới, cũng
coi thường bất kỳ một Tiên thể hộ giáp nào.”
“Chỉ cần bị nó trảm, cho dù là sinh linh hay là vật chết, chỉ cần có hình dạng
đều sẽ bị nó cắt đứt, không có bất kỳ cái gì có thể may mắn thoát khỏi.”
“Hiện tại còn có 2996 đạo căn nguyên chưa từng trở về, buff của Vô Đạo kiếm
đã suy yếu rất nhiều lần, nhưng dưới cấp Thiên tôn chắc chắn vẫn sẽ chết.”
Hắn thân làm Thiên tôn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ được cái mạng, vẫn sẽ
bị thương nặng.
Không cần nghĩ cũng biết, thời kỳ hưng thịnh của cái Vô Đạo kiếm này đáng sợ
đến mức nào.
“Khương đạo hữu, ngươi có thể chống đỡ được không?”
Khương Thành tự nhủ ta có thể không chống đỡ được, nhưng thêm cả hệ thống
nữa thì lại khác.
Nghe hắn hình dung như vậy, thanh kiếm này quả thật là nổ bung trời!
Cho dù là cái gì cũng có thể chém đứt, cũng chính là cho dù giáp có dày như thế
nào, ở trước mặt nó cũng đều không có ý nghĩa gì.
“Yên tâm đi.”
“Các ngươi ở phía sau nhìn màn biểu diễn của ca là được rồi.”
Nói xong, hắn trực tiếp la la bay về phía cái cửa lớn kia.
Mọi người ở phía sau oán thầm, ngươi đúng thật là tràn trề tự tin.
Vừa đi đến một vị trí ở phía trước cái cửa lớn kia, thanh kiếm đó lập tức có
phản ứng.
Viu một tiếng bay ra, sau đó chém thẳng về phía hắn!
Giống như con sông dài vắt trên bầu trời sao, một tia sáng vụt lên rồi hạ xuống.
Khương Thành vốn dĩ còn muốn trốn tránh một chút, kết quả phát hiện cho dù
bản thân có chuyển đổi vị trí ra sao, thanh kiếm đó cũng sẽ rơi vào đúng đỉnh
đầu mình.
Cái này không liên quan đến vũ kỹ, cũng không liên quan quy tắc, mà là cho
phép Thiên đạo áp đảo lên quy tắc.
Thiên đạo nói hắn sắp bị chém trúng, thế là ngay sau đó hắn liền thật sự bị chém
trúng rồi.
Việc này hoàn toàn không giống với chiến đấu hòa bình, cho dù hắn muốn
chống đỡ, cũng không biết chống đỡ từ đâu.
Chuyện này khiến cho Khương chưởng môn thở như trâu.
Hắn có một nghìn loại Huyền văn, vốn dĩ còn tưởng rằng trên đời không có sức
mạnh nào mà bản thân chưa từng thấy.
Lần này hắn xem như là mở rộng thêm hiểu biết rồi.
Mà mọi người phía sau sau khi nhìn thấy hắn thật sự bị chém trúng, cũng cùng
nhau sợ hãi hét lên.
“Chết rồi!”
“Xong rồi!”
“Đề cao hắn rồi!”
“Hóa ra hắn cũng không tránh được…”
Có điều ngay sau đó, ánh mắt của bọn họ liền trợn tròn.
Chỉ thấy thanh Vô Đạo kiếm không gì không chém đó, giống như một bóng
dáng hư ảo từ đầu đến chân xẹt qua cơ thể của Khương Thành.
Không những không thể cắt hắn ra làm hai phần, thậm chí đến cả tóc cũng
không cắt đứt được một sợi.
Xem cả quá trình, giống như một vệt sáng xẹt qua cực nhanh.
Khương Thành vẫn lành lặn không tổn hại gì.
Cảnh tượng này đã làm tất cả mọi người đờ ra.
Bởi vì chuyện này đã hoàn toàn làm mới thêm những hiểu biết của bọn họ.
Năm đó Nguyên Tiên giới có bao nhiêu đấng đại năng bị thanh kiếm này chém
đứt, quả thật là không đếm nổi.
Cho dù có mạnh hơn nữa, nhiều nhất cũng chỉ là lúc bị khóa chặt cố gắng di
chuyển người một chút, may mắn không bị giết chết, mà chỉ bị chặt đứt tay
chân mà thôi.
Vô Đạo kiếm vừa xuất hiện nhất định sẽ có máu rơi, việc này đã trở thành điều
bình thường mà tất cả mọi người ở Nguyên Tiên giới đều biết.
Mà hiện tại, cái điều bình thường này bị phá vỡ rồi.
Người đầu tiên không bị một chút thương tích đã xuất hiện.
Quai hàm của Diệt Dương Thiên tôn suýt chút rơi ra ngoài, hắn quả thật ôm
niềm hy vọng cực lớn dành cho Khương Thành, nhưng thật sự không ngờ sẽ
khó bề tưởng tượng như vậy.
Ngay cả bản thân Thành Ca cũng có chút bất ngờ.
Vừa nãy nghe thấy bọn họ hình dung cái thanh Vô Đạo kiếm đó ba hoa chích
chòe, hắn còn tưởng rằng lần này mình nhất định phải chết một lần sau đó mới
mở hack.
Kết quả chẳng đi đến đâu, còn không bằng Tinh Thiết Kiếm chém một lần, tốt
xấu gì vẫn có chút cảm giác.
Thật ra nguyên nhân là bởi vì cái Thiên hoang bất diệt thể đó của hắn, cho nên
mới xuất hiện kết quả này.
Vô Đạo kiếm là Thiên đạo chí bảo, không mang bất kỳ lực quy tắc nào, cái thi
triển ra là Thiên đạo nghiệp lực.
Nhưng phàm là dưới sự che phủ của Thiên đạo, cho dù là sinh linh và vật chết
cũng đều không thoát khỏi sự trừng phạt của thiên đạo nghiệp lực, cho nên toàn
bộ nó đều có thể mạnh mẽ chặt đứt.
Chỉ đáng tiếc, cái thiên hoang bất diệt thể này của Khương Thành từ lúc mới bắt
đầu đã vứt bỏ ở ngoài Tiên giới, vừa hay không bị Thiên đạo nghiệp lực tấn
công.
Nếu như lần sau thứ hắn gặp phải là những Thiên đạo chí bảo khác, như Tam
Hồn Châu, vậy thì hắn đúng thật là không thể may mắn thoát khỏi.
Thứ mà Vô Đạo kiếm nhằm vào là những vật có hình dạng, cho nên vừa hay
gặp phải Thiên hoang bất diệt thể.
Nhưng thứ mà Tam Hồn Châu nhằm vào là thần hồn, thần hồn của Thành Ca
vẫn còn xa mới đến mức miễn dịch với Thiên đạo nghiệp lực.
Chỉ có thể nói, lần này hắn gặp phải chí bảo mà bản thân có thể khắc chế được.