hồi sinh rồi!”
“Khi đó việc hồi sinh Mâu Vũ chỉ còn thiếu bước cuối cùng.”
Tên Chuẩn đế kia lớn tiếng nói: “Cho dù đổi lại là ta cũng có thể dễ dàng hồi
sinh Mâu Vũ sống lại.”
“Mà Khương Thành cũng bắt đầu từ thời điểm đó, chỉ tùy ý truyền chút khí tức
sinh mệnh là coi như đại công cáo thành.”
Hắn chỉ vảo Khương Thành, mặt đầy khinh thường nói: “Đây mà gọi là hồi sinh
thuật sao, đây chẳng qua là giành mất công lao của sư tôn ta mà thôi!”
Tên Chuẩn đế kia cũng phụ họa thêm: “Không sai, đây rõ ràng không phải do
Khương Thành hồi sinh, thực ra là do sư tôn ta làm.”
Thấy bọn chúng nói như vậy, bản thân Tử Minh Đại Đế cũng sửng sốt.
Hắn đương nhiên hiểu rõ, tiến độ hồi sinh của hắn còn chưa đâu vào đâu cả.
Huống hồ dưới tình huống bình thường, cho dù hắn có thể hồi sinh Mâu Vũ
sống lại đi chăng nữa thì tình trạng của nàng cũng sẽ cực kỳ suy yếu, tiên hồn
bất ổn, tiên lực cũng sẽ mất đi.
Còn cần một khoảng thời gian dài để hồi phục.
Nhưng Mâu Vũ vừa được Khương Thành hồi sinh thì lại khác, tình trạng tốt đến
nỗi không thể tốt hơn, tiên lực và tiên hồn đều toàn vẹn.
Đây hoàn toàn là thần tích, đến hắn cũng không nghĩ ra Thành Ca làm được
bằng cách nào.
Nếu được, hắn chỉ hận không thể cậy ra bí mật môn hồi sinh thuật này của
Thành Ca, sau đó chiếm làm của riêng.
Chỉ là hiện tại…
Hắn lại thuận nước đẩy thuyền, mặt đầy nghiêm túc gật đầu.
“Không sai, thực ra vừa rồi ta đã hồi sinh Mâu Vũ gần sống lại rồi.”
“Ngươi cũng thật gian xảo, chả trách còn muốn chơi cá cược gì đó.”
Hắn run rẩy chỉ tay vào Thành Ca, giọng nói mang nặng sự phẫn nộ cùng không
cam lòng.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là đệ nhất ma đầu lục giới, là một nhân vật có máu mặt,
làm ra chuyện như vậy không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?”
Thành Ca bị bọn họ chọc cho tức cười.
Mặt phải dày cỡ nào mới có thể trợn mắt nói ra những lời nhảm nhí như vậy.
“Ngươi có chắc là mình hồi sinh không?”
“Đương nhiên!”
Tử Minh Đại Đế hếch cằm, ngạo nghễ nói: “Bản đế cực kì tự tin với hồi sinh
thuật của mình, ngươi dám cướp công của ta, lại vẫn còn mặt mũi đứng đây,
đúng là đáng thương!”
Thành Ca không nhịn được nữa, thầm phỉ nhổ.
Cái quái gì vậy, khả năng diễn xuất của ngươi cũng tốt thật đấy.
Nếu không phải ngày trước ca đây từng hồi sinh cho ít nhất cũng vài người
đồng đội, kinh nghiệm phong phú, thì suýt chút nữa đã bị ngươi thuyết phục rồi.
“Ý của ngươi là, muốn chơi xấu?” Hắn cười mà như không cười nói.
Tử Minh lạnh lùng hừ một tiếng.
“Kiểu cá cược đê tiện vô liêm sỉ như vậy, từ đầu tới cuối chỉ là thủ đoạn lừa gạt,
cho dù là ai thì cũng không thể chấp nhận, lã phu đương nhiên cũng thế!”
Mâu Vũ mới vừa được hồi sinh sống lại còn chưa hiểu rõ tình hình.
Nghe thấy những lời này, mặt nàng cũng đầy vẻ hoang mang.
Trước đó nàng còn trong tình trạng tử vong, cũng không biết là người nào đã
hồi sinh mình.
Mà đám người Giáng Hàn và Thương Hư đã thầm tin vào lý do thoái thác của
Tử Minh Đại Đế và đệ tử của hắn.
Hết cách rồi, Tử Minh Đại Đế thuộc trường phái diễn xuất.
Mà đám người Thương Hư đều chưa từng tu luyện qua quy tắc sinh, có thể xem
là người ngoại đạo, căn bản không thể nhìn ra điều gì.
Hai người đều dốc sức, ai mà biết được người nào dốc nhiều sức hơn?
Trước kia Thành Ca chưa từng thi triển hồi sinh thuật trước mặt bọn họ, còn hồi
sinh thuật của Tử Minh Đại Đế thì sớm đã nổi danh xa gần.
Trong hai người, nên tin ai, bọn họ khó lòng không nghiêng về Tử Minh Đại Đế
sau…
Chỉ là Thương Hư đã quyết tâm sẽ đi theo Khương chưởng môn.
Dù cho trong lòng cho là hắn đuối lý thì cũng phải ủng hộ hắn đến cùng.
Hắn hùng hùng hổ hổ đứng phắt dậy.
“Các ngươi nói lung tung gì vậy, có chứng cứ không, tất cả đều là lời nói một
phía, dứt khoát là không thể tin được…”
Thành Ca vội vàng ngăn hắn lại.
“Lão huynh đừng như vậy mà, chúng ta là người biết nói đạo lý, phải lấy lý lẽ
thuyết phục người!”
Thương Hư mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, nhếch khóe môi.
Đại lão, ta đang muốn giúp ngươi quấy đục mặt nước, để tránh cho ngươi
vướng vào cái danh cướp công của kẻ khác đấy.
Việc này ngươi lại đang “đuối lý”, còn đòi nói đạo lý gì chứ?
Tuy nhiên Khương chưởng môn lại không thấy thế.
Hắn cười híp mắt nhìn sang Tử Minh Đại Đế và hai đệ tử của hắn.
“Ý của các ngươi là, hồi sinh thuật của ta không ra gì?
“Đương nhiên!”
Hai đệ tử của Tử Minh Đại Đế lạnh lùng cười.
“Đó mà cũng gọi là hồi sinh thuật sao?”
“Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!”
“Ngươi chủ yếu tu luyện quy tắc tốc độ nhỉ, còn về quy tắc sinh đến lạc ấn còn
chẳng có, ngay cả bọn ta còn không bằng.”
“Ngươi làm sao mà có khả năng hồi sinh được một Chuẩn Đế?”
“Còn không biết xấu hổ cướp công của sư tôn ta, làm người sao có thể vô liêm
sỉ như vậy!”
“Ừ.”
Khương chưởng môn lại gật đầu, sau đó hắn nhìn sang Thương Hư Đại Đế.
“Thủ tiêu hai người này.”
Hả?
Cái gì?
Đừng nói hai đệ tử của Tử Minh Đại Đế, ngay cả Thương Hư Đại Đế và Mâu
Vũ cũng đều sững sờ.
Vừa rồi thấy hắn còn bảo muốn nói đạo lý, còn cho là muốn nhẫn nại tranh luận
với đối phương.
Kết quả, trong lúc cười nói vui vẻ lại ra lệnh giết người?
Thương Hư còn đang nghi hoặc không biết có phải mình đã nghe nhầm, thậm
chí còn xác nhận lại bằng ánh mắt, sau khi được Thành Ca xác nhận, lập tức
không chút do dự liền bắt đầu tấn công.
“Ngươi dám!”
Tử Minh Đại Đế tức giận tiến lên đón đích, nhưng những cao thủ khác của Linh
giới cũng không ngồi không, lập tức ngăn hắn lại.
Hai tên Chuẩn đế sắc mặt lập tức thay đổi, muốn chạy trốn khỏi đó.
Thế nhưng sức mạnh của bọn họ còn cách xa Thương Hư.
Hai người mới kiên trì được mười mấy giây đã nhanh chóng bị giết chết.
Tận mắt chứng kiến hai đệ tử ngã trên vũng máu, Tử Minh Đại Đế tức giận đến
nỗi phun ra một ngụm máu tươi.
“Ma đầu! Đều là ma đầu!”
“Các ngươi nhất định sẽ bị báo ứng, các ngươi hành động khiến cho người thần
đều căm phẫn như vậy, đạo trời sẽ không bỏ qua cho các ngươi…”
Hai đệ tử này chính là hai phụ tá đắc lực của hắn.
Vừa thấy vụ cá cược khi nãy đã thua, hai người này dù thế nào vẫn cứ giúp hắn
đổi trắng thay đen, chỉ như vậy thôi đã hiểu bọn họ trung thành thế nào vơi Tử
Minh Đại Đế.
Kết quả bây giờ không hiểu vì sao cứ vậy mà bị giết chết.
“Có cần thủ tiêu luôn tên tạp nham này không?”
Thủ tiêu xong hai tên Chuẩn Đế, Thương Hư còn chưa thấy thỏa mãn.
Tiếp tục tiến tới xin chỉ thị của Thành Ca, có lẽ chỉ cần giết chết Tử Minh Đại
Đế là coi như xong, hắn tình nguyện xông ra tiền tuyến.
Thành Ca khinh Thường liếc hắn một cái.
“Đã bảo là chúng ta phải lấy lý lẽ thuyết phục người, sao trong đầu ngươi toàn
là giết chóc thế?”
“Như vậy là không được, biết chưa?”
“Ờ ơ ờ…”
Thương Hư gật đầu nhưng bên cạnh đó vẫn điên cuồng oán thầm.
Vừa rồi là chính miệng ngươi ra lệnh cho ta giết người, là ngươi ra lệnh đó?
Bây giờ còn muốn nói đạo lý?
“Lấy lý lẽ thu phục người” của ngươi là ngay cả đồng đội cũng không thèm tin
sao?
Mà ngay sau đó, tròng mắt của hắn liền trợn to.
Chỉ thấy Thành Ca vẫy vẫy tay trước thi thể của hai đệ tử vừa mới bị giết chết
kia, hai luồng ánh sáng lại một lần nữa lướt trên thân thể hai người.
Hắn thi triển hồi sinh thuật trên hai người này.
Chỉ thấy hai tên Chuẩn đế vốn đã chết đến nỗi không thể chết thêm đột nhiên
mở mắt ra, không mất một cọng tóc nào, nhảy lên.
Hai kẻ vừa được hồi sinh không hiểu vừa xảy ra chuyện gì.
Nhưng những người khác ở đó lại ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa không ngậm
được miệng
Thành Ca dương dương tự đắc ngẩng cao đầu.
“Không phải các ngươi không tin vào thuật hồi sinh của ta sao?”
“Bây giờ thì sao?”
Hắn để Thương Hư giết hai người kia là vì nếu tự mình ra tay thì không thể hồi
sinh được nữa.
Còn hết thảy mọi người ở đây đều đã xem đủ.
Thương Hư cuối cùng cũng hiểu được dụng ý vừa rồi của hắn.
“Đúng là tài năng như thần!”
“Trời đất ơi, hồi sinh thuật này vậy mà lại là thật!”
“Thế này thì thật là thần kì quá rồi?
“Vẫy tay một cái đã hồi sinh xong rồi?”