Đến cả nhìn Khương Thành cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
“May là có ngươi cùng ta đến đây.”
“May ở chỗ nào hả?”
Thu Vũ Tuyền đắc ý nói: “Thì ngươi cung cấp đan dược cho ta chứ sao nữa,
bằng không ta chỉ có thể đi tìm một nơi để ẩn cư mà thôi.”
Thành ca thầm nhủ ngươi xem ta như một trạm bổ sung rồi hả?
“Không phải ngươi vẫn còn Vô Đạo Kiếm hay sao?”
Rõ ràng biết thanh kiếm kia sẽ tàn phá ý thức nhưng hắn vẫn cứ cố hỏi: “Sao
thế, thanh kiếm kia dùng không tốt hả?”
Nhắc đến điều này, Thu Vũ Tuyền lập tức nghi ngờ.
Nàng đánh giá Khương Thành từ trên xuống dưới, đột nhiên cổ quái nói: “Ta
nghe nói vào bốn mươi mấy triệu năm trước khi ngươi chém chết Thiên Uyên
Thánh Chủ chính là dùng Vô Đạo Kiếm.”
“Và mọi người xung quanh đều nói lúc ấy ta đã bị mất tích, sau chuyện đó dù ta
có nhớ lại như thế nào, cũng đều không nhớ được những chuyện đã xảy ra trong
khoảng thời gian đó.”
Nàng híp mắt lại, chăm chú nhìn những thay đổi biểu cảm của Thành ca.
“Có phải lúc đó ngươi ám toán ta hay không?”
“Ngươi nói cái gì thế hả?”
Thành ca lập tức nhảy ra: “Ai quy định chỉ có Vô Đạo Kiếm mới có được uy
lực kia chứ hả? Thanh kiếm đó của ta quang minh chính đại, không trộm cũng
không cướp, đừng có vu oan cho ta!”
Từ sâu trong nội tâm, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Vô Đạo Kiếm mà lúc đó bản thân mình dùng thật sự là lấy từ chỗ của Thu Vũ
Tuyền đó hả?
Hơn nữa lúc ấy nàng ta còn mất tích nữa?
Thậm chí là mất trí một khoảng thời gian?
Hệ thống cũng bá đạo quá rồi đấy.
Hiển nhiên Thu Vũ Tuyền sẽ không vì câu nói này của hắn mà buông bỏ nghi
ngờ.
“Chắc chắn là ngươi đã âm thầm làm gì đó!”
Khương Thành cũng hùng hồn đầy lí lẽ, dù sao đâu phải do hắn làm, ngươi có
giỏi thì đi tìm hệ thống kia kìa.
“Ngươi lấy mất đan dược của ta, có được chỗ tốt của ta, lại còn vu khống ta như
vậy nữa, ngươi có còn lương tâm không hả?”
“Hừ!”
Thu Vũ Tuyền trợn mắt nhìn hắn, nàng hiển nhiên không quá tin tưởng nhân
phẩm của hắn.
Nhưng nàng cũng không quá xoắn xuýt vấn đề này quá lâu.
Trước lúc đi Thu Vũ Tuyền còn cho Khương Thành một lời hứa.
“Nể mặt ngươi đã cung cấp đan dược cho ta, nếu lần sau Thiên tộc có tấn công
ngươi, ta có thể không giúp bọn họ.”
Thành ca dở khóc dở cười, thầm nhủ ta cảm ơn ngươi nhiều á.
Hắn cố ý cười nhạo nói: “Chỉ là không giúp bọn họ thôi à, chứ không phải nên
đứng về phía ta sao?”
“Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi rồi.”
Thu Vũ Tuyền còn tưởng rằng hắn thật sự lo lắng Thiên tộc tấn công, thế là
nàng kiêu ngạo hất chiếc cằm loáng bóng của mình lên, liếc xéo hắn ta một cái.
“Nếu như ngươi cố gắng cầu xin ta, tâm trạng của ta mà tốt thì cũng có thể suy
nghĩ thử.”
Nếu lời nói này của nàng mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ dấy lên một
trận sóng gió đầy dữ dội.
Nhất là đám người phía bên Thiên tộc kia, vô số người đều tim vỡ đầy đất.
Thần nữ hoàn toàn thuộc về Thiên tộc ở trong lòng của bọn họ lại có thể tùy lúc
cấu kết với “Ma thai”?
Khương Thành nghiền ngẫm cười: “Nếu muốn để cho tâm trạng của ngươi tốt
thì có phải mấy cái cá cược lúc trước đều phải bỏ hết đúng không?”
Hai mắt của Thu Vũ Tuyền sáng rực.
“Ngươi biết là tốt rồi!”
“Ha ha, ta chỉ biết trong cái đầu nhỏ này của ngươi toàn chứa những suy nghĩ kì
quái mà thôi.”
Khương Thành trực tiếp đẩy nàng ra khỏi cửa điện.
“Muốn nằm mơ thì đợi buổi tối hãy mơ nhé.”
“Ngươi…”
Thu Vũ Tuyền tức đến mức hận không thể đạp chết cái tên này.
“Ngươi đợi đó cho ta, rồi sẽ có ngày ngươi phải cầu xin ta đấy!”
Vào lúc hai người bọn họ đang đả kích lẫn nhau thì Quân Vương ở trong một
thiên điện khác càng thêm bận rộn.
Còn có Tịnh Uy Đạo Thần và Hạo Diệm Đạo Thần cũng ở đấy, cả một đám cao
tầng của liên minh vây kín lấy hắn đến mức nước chảy không lọt.
“Ngọc Hoàn Vương, ngươi đến đây làm cho chỗ của bọn ta thật là vinh hạnh
quá mà!”
“Đúng đó, nhiều năm trước ta còn được gặp Ngọc Hoàn Vương một lần đấy,
không biết ngươi có còn nhớ không?”
“Ngọc Hoàn Vương, không biết dạo gần đây Thiên tộc có cách nhìn như thế
nào về Phi Tiên minh của bọn ta vậy nhỉ?”
Bọn họ hoàn toàn không biết Ngọc Hoàn Vương này là Quân Vương.
Ở trong mắt của bọn chúng, đây là một thân vương của Vương triều Tinh U, là
cao tầng của Thiên tộc.
Hẳn là có thể ảnh hưởng đến thái độ của Thiên tộc đối với Phi Tiên minh mà
nhỉ?
Hiện giờ Thiên tộc có thế lực lớn, những người luôn sợ sẽ bị tấn công tiêu diệt
sào huyệt như bọn họ tất nhiên là phải cố hết sức để nịnh bợ lấy lòng rồi.
Thái độ này của bọn họ, Quân Vương hiểu rõ vô cùng.
Thật ra hắn biết đám người này phần lớn đều là người xuyên việt đến từ kỷ
nguyên thứ ba hết.
Nghĩ đến trong số bọn họ có vài người đã từng là Đạo Thần ngự trị trên cả
chính mình, nhưng bây giờ lại phải nịnh hót bợ đỡ như vậy, hắn đắc ý đến mức
sắp bay luôn rồi.
Nhưng ngoài mặt lại vẫn lạnh lùng.
“Cách nhìn? Các ngươi cảm thấy sẽ có cách nhìn như thế nào hả?”
Hắn không hề khách sáo mà ngồi ngay xuống vị trí chủ tọa của thiên điện, cười
lạnh nhìn xuống đám người đang có mặt.
“Vốn dĩ tộc của ta đã không thể dung thứ cho cái gai trong mắt là Phi Tiên minh
rồi, bây giờ Khương Thành còn làm ra loại chuyện không thể tha thứ kia nữa.”
Ở Thiên tộc nhiều ngày như vậy, hắn đã có được chút cảm giác kia rồi.
Mở miệng là tộc của ta, khép miệng cũng là tộc của ta.
“Dù cho ban đầu có muốn khoan dung với các ngươi thì cũng không thể nữa
rồi.”
“Bằng không cao tầng của tộc ta biết ăn nói thế nào với tộc nhân đây chứ?”
Đám người Hạo Diệm Đạo Thần như là sét đánh ngang tai, lập tức hoảng loạn.
“Cái gì? Phi Tiên minh sắp sửa bị công đánh rồi sao?”
“Sao lại như thế chứ?”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Bọn ta không muốn đối đầu với Thiên tộc đâu!”
“Ngọc Hoàn Vương, ngươi có thể nào nói giúp bọn ta được không…”
Nhìn những ánh mắt cầu xin của bọn họ, cảm giác thỏa mãn ở trong lòng của
Quân Vương tăng cao đến cực điểm.
Lần này vốn chỉ cần một mình Thu Vũ Tuyền đến mà thôi, và Tuyền muội tử
này cũng không có ý định tiếp xúc với bất kỳ ai khác ngoài Khương Thành.
Mà Quân Vương đặc biệt theo đến đây cũng là vì muốn nhân cơ hội này lôi kéo
những người không có chính kiến của Phi Tiên minh.
Theo hắn thấy, Thiên tộc đã sắp trở thành kẻ thống trị của Thiên giới rồi.
Đánh chiếm được thiên hạ này rồi thì sau đó sẽ đến phần luận công ban thưởng,
thiết lập một trật tự mới.
Bản thân hắn dựa vào quan hệ với Thu Vũ Tuyền chắc chắn sẽ có địa vị không
thấp.
Nhưng nếu như sức mạnh dưới trướng của hắn có thể trở nên mạnh hơn, vậy thì
sẽ càng có thể cao hơn một bậc rồi.
Lúc trước những tên Đạo Thần quy hàng Thiên tộc cũng đều là do hắn lợi dụng
danh nghĩa của Thu Vũ Tuyền để mà lôi kéo, xem như là vốn liếng cạnh tranh
của riêng mình.
Mà loại vốn liếng như thế này thì tất nhiên càng hùng hậu sẽ càng tốt rồi.
Tiêu chuẩn của tranh đoạt Thần vị là gì cũng không có ai biết.
Nhưng nghĩ đến bản thân từ một thân vương bình thường đến khi kết thúc trải
nghiệm sẽ trở thành một nhân vật có địa vị đứng thứ sáu chỉ đứng sau ba Đế
hoàng và hai Quốc sư mà thôi.
Đồng thời còn là cấp trên cao nhất của cả một đám người xuyên việt…
Một bảng thành tích chói mắt như thế, nếu không cho một giải thưởng tiến bộ
giỏi nhất thì cũng không được, và Thần vị cũng là điều hiển nhiên rồi!
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ bối rối của đám người này, hắn suýt chút đã bật
cười thành tiếng rồi.
Vốn còn nghĩ rằng lần này phải dùng lý lẽ và tình cảm, nói hết nước miếng mới
có thể chiêu hàng bọn họ nữa kìa.
Bây giờ xem ra cũng chẳng cần bản thân làm gì nữa rồi.
Hắn thậm chí có thể khoe mẽ luôn được rồi.
“Nói giúp các ngươi sao?”
Hắn cười lạnh, không chút nể nang nào mà bắt đầu chế giễu.
“Các ngươi là cái thá gì chứ hả? Các ngươi mà cũng xứng để ta cầu xin thay
hay sao?”
“Đứng trên lập trường của các ngươi mà nghĩ thử xem, nếu như đổi thành các
ngươi thì liệu có tha cho kẻ địch của mình không hả?”
Đám người Hạo Diệm và Tịnh Uy Đạo Thần bị mắng đến đen cả mặt, nhưng
vẫn phải nặn ra một nụ cười, cố gắng giải thích cho chính mình.
“Bọn ta không phải là kẻ địch mà.”
“Đúng đó, bọn ta thật sự chưa từng nghĩ đến việc đối đầu với Thiên tộc, vốn
cũng không muốn dính dáng gì hết.”
“Ngây thơ lại còn ngu dốt!”
Quân Vương lại bắt đầu trách mắng không nể nang gì.
“Hai tộc giao tranh, cuốn theo cả một Thiên giới, ai có thể đứng ở ngoài cuộc
được hả?”
“Các ngươi cảm thấy bản thân mình có cái tư cách đó hay sao?”