Tiên minh.
“Khương chưởng môn!”
Đám người Quy Tàng và Tịch Vân Mạch Phong vội vàng bay đến phía sau
Thành ca, làm ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng biểu cảm của mỗi một người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Đại trận và cấm chế chuẩn bị lúc trước, vậy mà không thể phát huy bất kì tác
dụng gì, trực tiếp đã bị Nhật Thực Hoàng nhẹ nhàng phá giải đi.
Thiên giai thập nhị trọng, có thể sánh được với tồn tại Thánh Chủ, khiến bọn họ
rất vô lực.
Mà đón lấy đại quân đằng đằng sát khí đằng đằng này, Nguyệt Khinh lại bình
tĩnh không sợ hãi.
“Khương Thành rõ ràng đã từng giúp đõ Thiên Tộc chúng ta, sao các ngươi lại
có thể đối xử với hắn như vậy?”
Nàng trực tiếp đối mặt với Nhật Thực Hoàng, lớn tiếng nói: “Ta không hiểu, tại
sao các ngươi phải đối đãi như vậy với ân nhân của mình như vậy!”
“Lẽ nào cho đến giờ, các ngươi vẫn cho rằng hắn là Ma thai sao?”
Giọng nói của nàng đinh tai nhức óc, đáng tiếc không hề có tác dụng gì.
Đừng nói đại quân Thiên Tộc đối diện, ngay cả đám người Tịch Vân và Thái
Thường phía sau cũng âm thầm lắc đầu.
Nếu như tất cả mọi chuyện đều có thể dùng đạo lí đơn giản để giải quyết, vậy
khi xưa Thiên Tộc và Tiên Tộc sẽ không bùng nổ đại chiến diệt tộc rồi.
“Nguyệt Khinh, không ngờ rằng ngươi lại ngây thơ như vậy,”
Vẻ mặt Nhật Thực Hoàng lạnh nhạt.
“Trăm ngàn dị tộc xâm nhập Thiên giới, ngươi hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì
không?”
“Khương Thành thân là nhân vật lĩnh quân của bọn họ, nhất định phải chết!”
Nguyệt Khinh thất vọng lắc đầu.
“Nếu như đã như vậy, vậy Thu Vũ Tuyền cũng đều đến từ dị giới thì sao? Cũng
là kẻ địch sao?”
Câu hỏi này của nàng, cuối cùng cũng khiến đại quân Thiên Tộc đối diện có
chút rối loạn.
Bởi vì bọn họ không thể trả lời.
Tuyền muội tử không giống Thành ca, nàng chỉ có công lao với Thiên Tộc,
không có bất kì mâu thuẫn nào.
Cho đến nay, Thiên Tộc vẫn có vô số người đang nhớ về nàng như cũ.
Coi nàng thành Thần Nữ mà sùng bái.
Nếu như Nhật Thực Hoàng làm trái lương tâm nói Thu Vũ Tuyền cũng là kẻ
địch, vậy chỉ sẽ dẫn đến sự phản cảm của vô số tộc nhân Thiên tộc.
Uy vọng của nữ nhân ấy, thậm chí vượt qua ba vị đế hoàng.
Không có nàng, hôm nay bọn họ cũng không thể đứng ở nơi này.
Nhưng nếu như nói Thu Vũ Tuyền không phải là kẻ địch, vậy chẳng phải là tiêu
chuẩn kép rành rành sao?
Dù sao nàng và Khương Thành đến từ cùng một nơi.
“Nguyệt Khinh, ngươi quả thực là ngang tàng!”
Nhật Thực Hoàng trực tiếp lựa chọn phớt lờ vấn đề này.
Hắn lạnh giọng quát lên: “Khương Thành là kẻ địch phụ hoàng ngươi cũng
không thể tha thứ, cũng là tai họa lớn nhất trong mắt Thiên Tộc!”
“Nếu như ngươi đã muốn đứng ở bên cạnh hắn, vậy ngươi chính là phản đồ của
Thiên Tộc!”
Đối mặt với rất nhiều Thân Vương đã lớn tiếng trách mắng.
“Nguyệt Khinh, bọn ta đã nhìn sai ngươi rồi!”
“Bởi vì dị tộc này từng cứu ngươi, ngươi liền muốn phản bội tộc quần của mình
sao?”
“Thân là công chúa, ngươi vốn nên ra tay với hắn đầu tiên, quá khiến bọn ta thất
vọng rồi!”
“Sự sỉ nhục của Thiên Tộc…”
Từng chiếc mũ lớn quy chụp này suýt nữa đã đánh bại Nguyệt Khinh.
Nàng không ngờ rằng, người có xuất thân tốt như mình cũng có ngày này, vậy
mà cũng sẽ rơi vào cảnh ai cũng chỉ trích, bị nói thành phản đồ.
“Ta không có…”
Nàng lắc đầu phủ nhận, nhưng làm sao địch lại nổi những giọng nói ùn ùn kéo
đến ở đối diện kia.
Tay lớn của Khương Thành vỗ lưng nàng.
“Được rồi, ngươi đã tận hết bổn phận, tiếp sau đây là chuyện của ta rồi.”
Nói xong, hắn rút kiếm ra.
“Khương Thành, ngươi không phải là đối thủ của hắn…”
Nguyệt Khinh vẻ mặt nôn nóng, nhưng rất nhanh đã bị đám người Quy Tàng và
Thái Thường cản ở phía sau.
Mà ở phía trước, kiếm của Khương Thành đã rung lắc chỉ về phía Nhật Thực
Hoàng phía đối diện.
Nhật Thực Hoàng điều khiển linh ý, phong tỏa chắc chắn thiên địa xung quanh,
coi như là thức mở đầu tiêu chuẩn Thiên Tộc quyết đấu với Tiên Tộc.
Có điều hắn không hề lập tức phát khởi tiến công.
“Ta rất tò mò.”
Ánh mắt của Nhật Thực Hoàng như điện, bắn thẳng về hai mắt Khương Thành,
phảng phất như muốn nhìn xuyên phô sự trương thanh thế của hắn.
“Ngươi không có Vô Đạo kiếm, là điều gì đã chống đỡ để ngươi không chạy
thế?”
Thành ca nhếch miệng mỉm cười: “Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”
“Vậy sao?”
Khóe miệng của Nhật Thực Hoàng tràn ra một ý chế giễu.
“Đáng tiếc rồi.”
“Dựa vào công trạng lúc trước của ngươi, vốn không đến nỗi rơi đến bước này.”
“Nếu như vẫn luôn an phận đứng ở bên tộc ta, kiên quyết vạch rõ giới hạn với
những kẻ xâm nhập của dị giới, ít nhất sẽ có một con đường sống.”
Khương Thành thở dài một hơi: “Thực ra ta cũng không hiểu nổi ngươi.”
“Ồ?”
Nhật Thực Hoàng nhướn mày, tràn đầy hứng thú nói: “Không hiểu nổi cái gì?”
Khương Thành cười đắc ý: “Không hiểu nối các ngươi đang sống tốt thế, tại sao
cứ phải chạy đến đây tìm chết chứ.”
“Cuồng vọng!”
Nhật Thực Hoàng cuối cùng đã ra tay.
Thế là một khắc sau, lực thiên địa bên trong mấy tỉ dặm xung quanh trong nháy
mắt được hội tụ lại.
Ngay sau đó, Khương Thành đã bị chôn vùi ở trong làn công kích vô tận.
Chiến thuật “hai đánh một” hắn sở trường nhất lúc trước không thể dùng ra
được.
Bởi vì thiên địa một phương này đã bị Nhật Thực Hoàng phong tỏa, căn bản
không điều động được căn nguyên, không mở ra được pháp cảnh.
“Khương minh chủ!”
Rất nhiều người của Phi Tiên minh phía sau kinh hô lên.
Ở trong mắt bọn họ, Khương Thành đã xong rồi.
Đối mặt với công kích toàn lực của một vị Thiên giai thập nhị trọng, nếu như có
đạo hải còn có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút.
Không thể ngăn cản chút nào như vậy, vậy thì sẽ chết đến cặn bã cũng không
còn.
Tuy nhiên đám người Quy Tàng và Tịch Vân đứng ở phía trức đội ngũ, lại
không hề lo lắng chút nào.
Ở trung tâm gió bão mãnh liệt kia, một vòng vầng sáng tím giống như ngăn
cách màn chắn, hình thành một lớp bảo vệ cực lớn.
Dưới công kích che trời rợp đất kia, lực thiên mạnh mẽ mở ra một khu vực an
ổn.
Vầng sáng màu tím lượn lờ, bóng dáng của Khương Thành như ẩn như hiện.
Đám người Phi Tiên minh vừa rồi còn hoảng hốt lo sợ, nhất thời reo hò lên.
“Thật tốt quá!”
“Khương minh chủ chưa chết!”
“Hắn chống cự được rồi!”
Ngay cả các cao thủ Thiên Tộc đối diện cũng bị cảnh tượng này làm cho chấn
động.
Nếu đổi thành bọn họ đối mặt với công kích như vậy, sớm đã tan thành mây
khói rồi.
Nhìn vầng sáng màu tím kia, bọn họ có một loại cảm giác quen thuộc.
“Đây không phải là sức mạnh của mấy vị Thần Tử năm đó kia sao?”
“Lẽ nào hắn cũng là một vị sở hữu thân thể Thần trong đó?”
“Chuyện này sao có thể chứ?”
“Người của dị giới, sao có thể có được sự coi trọng của Thiên Thần chứ?”
Nhật Thực Hoàng cũng bị sợ hãi đến.
Có điều rất nhanh, hắn đã bình tĩnh lại.
“Lực thiên thì làm sao chứ?”
“Màn chắn này lại có thể bảo vệ ngươi bao lâu?”
Hắn thúc động linh kĩ, lực thiên địa mênh mông điều khiển dễ dàng, hóa thành
mưa tiễn che trời rợp đất, phát khởi công kích tràn ngập nhìn như vĩnh viễn
không dừng lại với màn chắn lực thiên của Khương Thành.
Ánh sáng màu tím dần dần trở nên yếu mỏng.
Cứ tiếp tục như vậy nữa, không cần mười mấy giây, lực thiên sẽ bị hoàn toàn
biến mất sạch sẽ.
Khương Thành không thể không thừa nhận, Thiên giai thập nhị trọng với thập
nhất trong hoàn toàn chính là hai loại sinh vật.
Nhìn bên ngoài, cũng chỉ là phạm vị thiên địa nắm giữ càng lớn hơn mà thôi.
Tuy nhiên khi thật sự đối mặt, sẽ cảm nhận được áp lực không thể chống lại.
Hắn không phải là vừa bắt đầu đã muốn bị động phòng thủ.
Nhưng sau khi khai chiến, không chỉ pháp cảnh không mở ra được, ngay cả linh
ý cũng không thể hình thành liên hệ với thiên địa xung quanh.
Bởi vì hết thảy đều ở trong khống chế của đối phương.
Thiên Tộc Nhân không tu đạo, nhưng Thiên giai thập nhị trọng này đã làm được
hiệu quả áp chế thánh giới mới có, chính là sự bá đạo khống chế tất cả.
Trong khoảnh khắc lực thiên vỡ ra kia, Khương Thành cuối cùng cũng đã dùng
“Thái Thượng Hóa Đạo”