Người bình thường đánh đến đây chắc chắn sẽ phải điều động lực căn nguyên,
liều mạng cản trở lại thế tiến công của đối phương.
Nhưng bây giờ, Địa Thần này căn bản không thể có bất kì của phòng ngự nào
cả.
Chuyện này cũng chọc tức chết mấy cao thủ của Thương Môn cung bên ngoài.
Minh Khánh Giới Thần nhịn không được gào rống lên.
“Ngươi muốn làm gì vậy hả?”
“Trúng tà rồi sao? Còn không mau ra tay cho ta!”
“Lẽ nào muốn cố ý thua đối phương không bằng?”
Thanh Tiêu Đạo Thánh vừa rồi bị hắn chế giễu một trận xem như đã tìm ra được
cơ hội xả giận, nghe vậy thì cười ha ha.
“Minh Khánh đạo hữu hà tất phải nóng thế nhỉ?”
“Tên Địa Thần bộ hạ này của ngươi chắc đã nhìn ra thần đạo là tà đạo rồi, vậy
nên mới hoàn toàn hối cải, định giúp cho Thường Lục châu bọn ta.”
“Chuyện tốt tránh xa cái tối hướng về cái sáng này, Minh Khánh đạo hữu nên
thấy yên lòng mới phải chứ…”
Lần này, đến lượt Minh Khánh bị chọc tức đến nỗi mặt mày tái xanh.
Địa Thần trong sân kia không nghe thấy được lời đối thoại của hai vị đại lão,
nhưng mà hắn đã nôn nóng đến mức mồ hôi đầm đìa rồi.
Không phải hắn không muốn chống cự, cũng không phải hắn không muốn đánh
trả mà là không có cách nào làm được.
Bây giờ hắn đã không thể kết nối được với chút xíu căn nguyên nào rồi.
Nếu như không phải Khương Thành đang dùng căn nguyên công kích bản thân,
hắn cũng sẽ nghi ngờ trong không gian tỉ thí này phải chăng đã không còn tồn
tại chút căn nguyên nào nữa rồi không đây.
“Ngươi đã làm gì rồi?”
“Đây là tà thuật gì, tại sao một đạo căn nguyên ta cũng không thể phát giác ra
được?”
Khương Thành nhẹ nhàng điều khiển hai đạo căn nguyên công kích cú cuối
cùng về phía cây non kia của hắn.
Rắc rắc!
Cây non đã bị lủng lỗ chỗ phát ra tiếng vỡ giòn tan.
Căn nguyên của Khương Thành biến mất, còn tên Địa Thần kia cũng bị tống ra
khỏi sân.
Chuyện này có nghĩa là lượt đầu tiên kết thúc, Khương Thành giành chiến
thắng.
“Thắng rồi!”
Bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy.
“Ta biết ngay mà, Khương Tuấn Soái nhất định có thể mà.”
“Đó là tất nhiên rồi, hắn ổn hơn những Đạo Thánh khác nhiều, ta không thể
không phục được.”
“Mấy người nào đó thân là trưởng lão của thánh địa mà vừa rồi còn cười trên
nỗi đau của người khác, ta khinh!”
“Đồ có mắt không tròng…”
Mấy lời chế giễu trắng trợn như vậy khiến vẻ mặt Thanh Cơ Đạo Thần vừa rồi
còn hát tang cho Khương Thành trở nên cực kì khó coi.
Dù cho số người nói ra mấy lời này ở hiện trường đếm không hết, nhưng hắn
cũng không thể làm gì được.
Càng huống hồ gì đến cả Thanh Tiêu Thánh Chủ cũng nhìn hắn bằng ánh mắt
không vui.
Hắn chỉ có thể kiềm chế lại nhận lấy sự chế giễu.
Còn về Vân Tương Đạo Thần và các cấp cao khác của các tông môn thì đó phải
gọi là vui mừng hớn hở.
“Xem ra vòng thứ hai lại có hi vọng rồi.”
“Nhất định rồi, lại thêm màn một chọc mười lăm nữa đi, ta vô cùng xem trọng
Khương Tuấn Soái.”
“Vừa rồi khi hắn có biểu hiện chẳng ra sao sao ngươi không nói mình xem
trọng hắn hả?”
“Nhưng mà vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đúng thế, kì lạ quá rồi.”
Rất nhiều người nhớ lại cảnh tượng trong đợt tỉ thí vừa rồi, đương nhiên là
không thể nào hiểu được tại sao cuối cùng Địa Thần kia lại không có chút phản
kháng nào cả.
Lẽ nào hắn thật sự trúng tà rồi?
Vấn đề này, mười bốn Địa Thần còn lại của Thương Môn cung càng muốn biết
hơn.
Địa Thần mới thua kia vừa rời sân đã bị đồng đội vây trở lại.
“Ngươi mới làm gì vậy chứ?”
“Tại sao về sau lại không điều khiển căn nguyên nữa?”
“Lẽ nào ngươi thật sự phản bội Thương Môn cung chúng ta rồi?”
“Ta không có!”
Địa Thần kia liên tục kêu oan.
“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, lúc đó ta không phát giác ra được
sự tồn tại của căn nguyên.”
Những đồng đội khác đương nhiên không hề tin.
“Không có sự tồn tại của căn nguyên à? Vậy căn nguyên của Khương Tuấn Soái
từ đâu ra?”
“Ta cũng không hiểu nữa, nhưng sự thật là vậy mà…”
“Ngươi cứ bịa đi, trên thế giới này không thể nào có chuyện vô lí như vậy
được.”
“Người này đến cả nguyên thuật còn không biết, căn bản không đỡ nỗi một
kích, xem ta áp chế hắn thế nào.”
Nói xong, tên Địa Thần thứ hai đi ra sân.
Đối thủ của hắn vẫn là Khương Thành.
Sau khi hai bên bắt đầu, Khương Thành vẫn mở màn bằng việc giành giật căn
nguyên kiếm với hắn.
Địa Thần phía đối diện phát cáu vô cùng, chỉ có thể chế giễu một cách chua
ngoa.
“Mức độ cảm ngộ căn nguyên kiếm của ngươi cũng cao gớm ha.”
“Chỉ đáng tiếc là không có nguyên thuật,uổng cho một căn nguyên mạnh như
thế.”
Nói xong, hắn dự định móc nối với những căn nguyên khác, thắp chín giá nến
của mình lên trước.
Sau đó hắn lại phát hiện bước này hình như làm không được.”
Bởi vì trong không gian tỉ thí này, hắn đã không còn cảm nhận được bất kì khí
tức căn nguyên nào nữa rồi.
“Chuyện này, sao lại thế này được?”
Nhìn thấy Khương Thành đã thắp lên ngọn nến thứ ba, hắn hoảng hốt.
Mồ hôi lạnh cứ tự nhiên tuôn ra khắp trán, hắn điên cuồng thay đổi đủ thứ căn
nguyên để cảm nhận.
Nhưng dù cho hắn có kêu gọi căn nguyên nào đi nữa cũng chỉ như trâu đất
xuống biển, không có chút hồi âm lại.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp tay chân luống cuống của hắn, Minh Khánh Giới Thần
bên ngoài sắp tức đến hoang mang luôn.
“Ngươi làm gì thế, còn không mau thắp giá nến lên?”
“Còn ngây ra đó làm gì, ngươi cũng trúng tà rồi sao?”
Tiếng gào rống của hắn bên trong có nghe được đâu.
Nhưng lại chọc cho đám tiên nhân bên ngoài cười ha hả.
“Nhìn có vẻ như tâm thái của đệ tử Thương Môn cung không ra sao rồi, vừa
mới lên đã căng thẳng quá, đến cả làm sao kết nối với căn nguyên cũng quên
luôn rồi.”
“Ha ha ha, lẽ nào đây là hậu di chứng của việc tu thần sao?”
“Đừng nói thế, người ta không chừng là có phong cách vậy đó, cố ý thả cho lượt
này đấy.”
“Thương Môn cung quá đáng quá đi, xem thường chúng ta dữ vậy hả?”
Miệng thì nói như vậy, trong lòng mọi người lại rất rõ, sở dĩ có chuyện quỷ dị
như vậy chắc chắn là do Khương Thành đã làm gì đó rồi.
Dẫn đến việc đối phương căn bản điều động căn nguyên không được.
Nhưng mà sao làm được việc này thì chẳng ai nghĩ được.
Nhất thời, rất nhiều Đạo Thần đã nhìn Thành ca bằng ánh mắt nghiêm trọng.
Thậm chí đến cả hai Thánh Chủ cũng không ngoại lệ.
Giờ đây đã là thời đại nguyên thuật là đạo rồi, có được thần kĩ có thể dẹp sạch
căn nguyên của đối phương có nghĩa gì chứ?
Nguyên thuật dù có mạnh hơn nữa cũng phải được xây dựng trên nền tảng của
căn nguyên.
Một khi mất đi căn nguyên, dù nguyên thuật có thành thạo đến đau cũng chỉ là
trăng dưới nước hoa trong gương mà thôi.
Khương Thành trông trường đấu rất nhanh đã thắp lên ngọn nến thứ chín.
Chuyện xảy ra sau đó thì đơn giản rồi.
Chín giá nến của đối phương căn bản chưa thắp lên được, không có chút năng
lực phòng ngự nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn chín căn nguyên của hắn bay qua,
vây đánh cây non của mình.
Chỉ ba giây ngắn ngủi sau, “đại bản doanh” của Địa Thần thứ hai đã bị vỡ.
Sau đó là người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm…
Một tên rồi một tên Địa Thần ra sân, sau đó lại bị chuyện không thể phản kháng
lại như thế nhẹ nhàng loại đi.
Mỗi một người ra sân đều như đồ trang trí vậy đó, chẳng làm được quái gì cả.
Cho dù là người trong trường hay ngoài trường đấu, tất cả mọi người đều bị
cảnh tượng hoang đường này kích thích.
“Trước đây ta đã xem qua ba trận đấu pháp khác, nhưng chưa từng thấy tình
hình như thế này.”
“Đây nào có phải là đối kháng qua lại, hoàn toàn là đơn phương điều khiển trận
tỉ thí mà.”
“Hắn sao lại làm được vậy nhỉ?”
“Người này thật sự là một Đạo Thánh sao? Chuyện bây giờ hắn làm được, đến
cả Thánh Chủ cũng khó làm được đúng không?”
Minh Khánh Giới Thần đã không còn rống lên nữa.
Vòng này, hắn chỉ có thể chấp nhận số phận, chịu kết cục thất bại này.
Bây giờ hắn chỉ muốn biết tên kì cục này từ đâu ra mà thôi.
Không phải nói là tên cổ hủ bế quan rất nhiều năm sau, cổ hủ mà thần kì vậy à?