pháo đài nối tiếp nhau.
Vừa vào đến bên trong, ngay cả Khương Thành cũng thấy mở rộng tầm mắt.
Kết cấu bên trong pháo đài này đúng là mang tư thế của một cỗ máy chiến
tranh.
Khắp nơi đều cảm nhận được khí tức mãnh liệt của quy tắc, cấm chế nguy hiểm
nối nhau không dứt, có ở ngoài sáng cũng có ở trong tối.
Nếu không có ai dẫn đường, chắc chắn sẽ chịu sự công kích của toàn bộ pháo
đài ở tất cả mọi phương hướng.
Đi xuyên vào bên trong, hai đội ngũ được dẫn tới nơi phân công nhiệm vụ.
Tọa trấn nơi này không phải tiên quan cửu phẩm nữa mà là tiên quan thất phẩm,
đường đường là Chí Tôn rồi.
Tịnh Đỉnh tôn giả tiến lên phía trước, mang theo một đám đội viên của đội ngũ
Bá Vân cúi người hành lễ.
“Bái kiến Côn Lưu Chí Tôn.”
Côn Lưu khẽ ngước mắt lên nhìn qua mọi người, ánh mắt lộ ra ý cười thản
nhiên.
“Hóa ra là Bá Vân đội, không tệ.”
Nghe được một câu không tệ của Chí Tôn, Tịnh Đỉnh tôn giả cảm thấy vinh
hạnh vô cùng, một đám đội viên đứng sau cũng tỏ vẻ tự hào xen lẫn kích động.
Đây chính là tiên quan Chí Tôn thất phẩm, đối với họ mà nói đúng là cao không
thể với tới.
Mà đám Lại Bình, Biện Tu phía sau Khương Thành đều sợ đến mức suýt thì
không nói lên lời.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Chí Tôn ở khoảng cách gần như vậy, có thể
thấy được kích động bao nhiêu.
“Tham, tham kiến Chí Tôn.”
Bốn người đều quỳ phục xuống.
Côn Lưu Chí Tôn liếc mắt nhìn Khương Thành và bốn người cảnh giới thấp kia.
Sau đó hơi nhíu mày, có vẻ không bằng lòng.
“Chuyện gì thế này?”
Hai tiên quan dẫn đường vội giải thích.
“Năm người họ là một đội.”
Côn Lưu Chí Tôn thu lại ánh nhìn, lạnh lùng thốt ra bốn chữ.
“Đúng là hồ đồ.”
Sau đó hai tên tiên quan bát phẩm bên cạnh hắn đưa tay mời.
Tịnh Đỉnh tôn giả đưa ký hiệu đội ngũ của Bá Vân đội ra.
Đây cũng là trình tự phải trải qua, coi như đã đăng ký vào chiến khu Vân Tiêu,
sau này hoàn thành một ít nhiệm vụ chiến thuật hoặc chém giết Tà tiên là có thể
tự động nhận được điểm thiên đạo.
Nếu như không đăng kí ở đây thì giết Tà tiên cũng không có điểm.
Khương Thành cũng học theo, đưa ký hiệu của Đệ Nhất Soái Đội ra.
Hai đội nhanh chóng hoàn thành đăng kí.
Sau đó, Khương Thành cảm nhận được trên người mình có một ký hiệu đặc
trưng của chiến khu.
“Vậy là được rồi nhỉ?”
Hắn vẫy vẫy tay, định mang theo bốn tên đội viên nhà mình ra ngoài chém giết
với Tà tiên.
Hành động này khiến đám tiên quan đều nhíu chặt mày.
Còn Bá Vân đội bên cạnh thì cười to.
“Đúng là chẳng biết cái gì hết.”
“Trời đậu, sao hắn lại dám nhận làm đội trưởng được nhỉ?”
Lại Bình vội vàng ngăn cản hắn.
Lặng lẽ truyền âm nói: “Đội trưởng à, còn chưa xong đâu, phải phân công
nhiệm vụ và khu vực tác chiến nữa.”
Lúc này Khương Thành mới xoay người nhún vai với mọi người, làm như chưa
từng xảy ra chuyện gì hết.
Mà ba đội viên khác lại mang vẻ mặt như khóc tang.
Đại lão này đâu chỉ không đáng tin cậy không, đây là cẩu thả luôn rồi ấy.
Côn Lưu Chí Tôn rũ mắt, lập tức lấy ra một lệnh tiễn.
“Bá Vân đội tiến vào Kỳ Tinh lĩnh phối hợp với Thiên Nhạc quân bên đó.”
“Đưa lệnh tiễn này giao cho phân đội trưởng Hoài Ngột thiên tôn, sẽ do hắn
phân công nhiệm vụ tác chiến cụ thể cho các ngươi.”
Thiên Nhạc quân được coi là một nhánh đại quân đông đảo trong quân chính
quy của Thiên Cung.
Mà phân đội trưởng thường chỉ huy một đội ngũ trăm người.
Nhưng đó đã là cấp bậc cao hơn hẳn so với Bá Vân đội rồi, dù sao đội trưởng
của người ta đều là Thiên Tôn, thiên quân dưới trướng chí ít cũng là tôn giả cửu
trọng.
Tịnh Đỉnh tôn giả nghiêm túc nhận lệnh.
“Vâng!”
Hắn cũng không phải lần đầu nhận được mệnh lệnh.
Loại mệnh lệnh này thường là hiệp trợ thiên quân chính quy, làm một số nhiệm
vụ thăm dò và điều tra tập kích.
Hắn có kinh nghiệm rất phong phú.
Mà ngay sau đó, Côn Lưu Chí Tôn bèn lấy ra một lệnh tiễn khác.
Định tuyên bố nhiệm vụ cho Đệ Nhất Soái Đội.
Nhưng không biết nghĩ thế nào, lệnh tiễn trong tay hắn xoay một vòng lại lấy
về.
“Thôi bỏ đi…”
Hắn phất tay với năm người Khương Thành giống như đuổi ruồi.
“Năm người các ngươi đi theo Bá Vân đội, coi như đội ngũ phụ của họ, nhận
lệnh từ họ, không được sai lầm.”
Đương nhiên là hắn nghĩ loại đội ngũ rác rưởi như Đệ Nhất Soái Đội không
xứng dùng đến cách thức lệnh tiễn.
Nghe được mệnh lệnh này, đám người Bá Vân đội lại cười to.
“Ha ha, quanh đi quẩn lại, cuối cùng còn phải nhận lệnh của bọn ta.”
“Không phải trước đó còn muốn làm đội trưởng của bọn ta sao?”
“Biết thế bọn ta đã đến muộn một chút, giờ còn phải đèo bồng thêm đứa con
ghẻ.”
“Cũng chẳng sao, dù sao chúng cũng không phải cùng đội với chúng ta, không
cần phải chia đều phần thưởng làm gì.”
Tuy bị họ châm chọc khiêu khích như vậy nhưng đám người Lại Bình Biện Tu
đều không giận, trái lại còn thấy mừng rỡ vô cùng.
Trong mắt họ thì theo Bá Vân đội còn đáng tin hơn.
Đội ngũ này thực lực mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú, đi theo họ tuy miếng
cháo cũng không có mà húp nhưng cơ hội sống sót vẫn lớn hơn một chút.
Thậm chí mấy người còn không nhịn được chủ động tiến lên lôi kéo làm quen
với Bá Vân đội.
“Chư vị tiền bối, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp…”
“Sau này phải nhờ các vị chiếu cố cho.”
“Hổ thẹn hổ thẹn, phải phiền chư vị tôn giả tiền bối rồi.”
Bá Vân đội càng cười lớn hơn.
“Ai thèm chiếu cố các ngươi?”
“Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ, các ngươi có chết cũng là do tài
nghệ không bằng người, chẳng liên quan gì đến bọn ta hết.”
“Được rồi, sau này các ngươi thành thật nghe lời chút, bằng không xử lí theo
quân pháp.”
Nghe cả đám xôn xao bàn tán, Khương Thành bị chọc cho bật cười.
Nhận nhiệm vụ xong còn phải chịu người khác chỉ huy à?
Đùa gì thế?
Trước đó hắn muốn làm đội trưởng là vì không muốn có người ngồi trên đầu
mình.
Đừng nói phải nhận lệnh từ Bá Vân đội, cho dù là nhận lệnh từ phân đội trưởng
của Thiên Nhạc quân chỉ huy Bá Vân đội hắn cũng không thèm để ý.
Đây là vấn đề nguyên tắc.
“Các ngươi đừng tự biên tự diễn thế chứ?”
“Ai nói với các ngươi là ta phải nhận nhiệm vụ này?”
“Đúng là chuyện lạ.”
Vài tên tiên quan trong điện vội quát lớn.
“To gan, ngươi nói cái gì?”
“Ngươi vậy mà dám kháng lệnh?”
Mà vị Côn Lưu Chí Tôn kia, cuối cùng cũng đặt ánh nhìn uy nghiêm lên người
Khương Thành.
“Ngươi vừa nói gì?”
Khương Thành lập tức vặt lại.
“Ngươi điếc à?”
“Được rồi, thế nói thẳng với ngươi như này nhé, đám cặn bã các ngươi không
xứng chỉ huy ông đây!”
Vừa dứt lời, hiện trường chợt yên tĩnh hẳn.
Chưa kể đám người Lại Bình và Biện Tu, đến cả Bá Vân đội cũng bị hắn dọa
cho mất hồn mất vía.
Lão huynh à, trước khi nói chuyện ngươi có thể nhìn xem người trước mắt là ai
được không?
Người ta là tiên quan Chí Tôn thất phẩm đấy.
Ngươi dám xưng ông với hắn à?
Không muốn sống nữa sao?
Côn Lưu Chí Tôn mặt trầm như nước, ánh mắt đáng sợ giống như muốn ăn thịt
người vậy.
Những tiên quan khác có mặt trong điện đều câm như hến.
Ai nấy đều nhận ra hắn đang giận dữ.
Chí Tôn giận dữ sẽ có hậu quả thế nào?
Họ cũng không dám tưởng tượng.
“Ha!”
“Ha ha ha ha!”
Côn Lưu Chí Tôn cảm thấy thật sự nực cười, không biết tự lượng sức mình,
giống như con kiến mà đòi khiêu khích sư tử vậy.
“Ngươi nói bọn ta không xứng chỉ huy ngươi?”