“Kim Phi?”
“Thiên Lâm lão đầu?”
Thành ca vẫy tay về phía mấy người quen này, thật ra hắn cũng biết mấy người
này nhìn không thấy hắn.
Nếu không thì cũng sẽ không có kiểu chẳng có chút phản ứng nào.
“Vậy nên bây giờ chúng ta và bọn họ vốn không ở cùng một không gian?”
Hắn hỏi Minh Già Đạo Tôn ở bên cạnh.
Minh Già Đạo Tôn vốn đang ở một bên nghe mười mấy vị đại sư luận đạo.
Mà không những chỉ có hắn, xung quanh mười mấy vị đại sư này còn có hơn cả
ngàn đến cả chục ngàn người vây xem.
Mấy người này có người suy ngẫm, có người lắc đầu vỗ óc, có người thậm chí
còn nhắm mắt cảm ngộ thứ gì đó.
Nghe Thành ca hỏi như vậy, Minh Già liền dứt khỏi trạng thái chăm chú nghe
giảng của mình.
“Phải đó, chúng ta vốn không vào trong hội trường chính.”
“Chỉ là thông qua mấy chỗ ngồi đặc biệt này, đưa thân thể vào trong xem các
đại sư luận đạo thôi.”
“Nhưng xét cho cùng thì chúng ta thật sự không hề đứng bên cạnh các đại sư.”
Sau khi nói xong câu này, hắn lại vội vã xin chỉ thị của Khương Thành.
“Ngươi còn có gì cần hỏi nữa không?”
Thấy tư thế đó của hắn giống như sợ lại mất thêm một giây để nghe giảng đạo
vậy.
Có thể có kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Khương Thành, đúng là khó có rồi.
“Hết rồi.”
Thành ca cũng lười làm khó hắn.
Hắn khua tay rồi bản thân lại chìm vào suy nghĩ
Vậy nên khi nảy hao tổn tâm trí để vào trong chỉ vì muốn lấy một tấm vé vào
trong ngồi?
Hơn nữa người xem lại không ở hiện trường mà chẳng qua là trải nghiệm xem
như kiểu AR mà thôi?
Vậy chuyện này có ý nghĩa gì chứ?
Bản thân là Thủ Tọa Thiên Đan Tư đấy, lại phải chờ đợi ở một vị trí ngồi cách
xa hiện trường đến vậy, khó tránh thật mất tư cách làm màu mà.
Hắn cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.
Mà lúc này, bên tai hắn lại vang lên tiếng than thở của Tam Nhãn Hổ.
“Ca, nơi này chả có tí cơ hội phát huy gì cả.”
“Nhìn một đám lão đầu luyện đan cứ nói huyên thuyên, hơn nữa còn chẳng
chạm vào được cũng chán quá nhỉ?”
Trong hiện trường ngoại trừ Khương Thành, chỉ có Hổ Yêu này là chẳng nghe
lọt được chữ nào cả.
Sau khi trải nghiệm một vòng kiểu AR này, hắn cảm thấy chán nản vô cùng.
Những người khác, dù là lang nữ như Yên Dĩ lúc này cũng đang ở trạng thái
chìm vào việc nghe giảng đạo.
Người nàng nghe là một vị đế đan sư bát phẩm đang giảng đạo.
Cho dù nàng không biết luyện đan, cũng không dự định sẽ phát triển việc luyện
đan, nhưng theo như những gì Liên Tiêu Chí Tôn nói lúc trước, đại đạo nhiều
lối nhưng chung một đích.
Từ việc nghe vị đế đan sư giảng giải thủ pháp khống nguyên, nàng nghe ra được
một vài pháp môn điều khiển căn nguyên một cách tinh tế.
Chuyện này làm nàng hiểu ra nhiều chuyện, chìm vào sự say sưa khó dứt.
Còn về Phạm Lôi Đạo Tôn mà Minh Già Đạo Tôn thì khỏi phải nói rồi, bọn họ
thậm chí còn cảm thấy việc luyện đan của chính mình lại có thêm một cảm ngộ
mới, tự nhiên cũng sẽ không nỡ rời đi.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy người ở bên ngoài chen nhau vào
trong.
Thành ca chẳng đánh giá cao lộ trình làm khán giả này, nhưng trong mắt vô số
những đan sư, đó lại là bảo tọa.
“Đúng là chán thật, hay là chúng ta tìm cách vào trong hiện trường đó đi.”
Hắn dự định sẽ trực tiếp vào bên trong hội trường của đại hội giao lưu đan đạo.
Tam Nhãn Hổ liền đồng ý cả hai tay.
Nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện trước mặt hai người.
“Vào thế nào?”
“Chắc sẽ có cách mà.”
Hắn thờ ơ nói: “Nếu còn không được, cứ đánh xuyên Phạm Họa Sơn này là có
thể vào.”
Thành ca cũng chẳng quên những người khác.
Gọi Minh Già, Phạm Lôi và Yên Dĩ dậy từ trạng thái nghe giảng đạo.
Minh Già thì còn được, Phạm Lôi Đạo Tôn thì giận dữ ngay tại chỗ.
“Tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Bổn tọa đang cảm ngộ đến chỗ quan trọng,
ngươi lại dám làm hỏng cơ duyên của ta?”
Yên Dĩ cũng không vui.
Trong mắt nàng, đây cũng được xem là một cơ duyên.
Bị Khương Thành chen vào như thế khiến nàng cực kì không thoải mái.
Khương Thành nhún vai.
“Ta định sẽ rời khỏi đây, tìm cách để vào trong đó, các ngươi có muốn đi cùng
không?”
Phạm Lôi Đạo Tôn lại tức giận ngay tại chỗ trở lại.
“Vào cái đầu ngươi, căn bản chẳng đến được bên kia, càng huống hồ gì bổn tọa
đang ngồi ngon lành ở đây, hà tất phải vào trong?”
Yên Dĩ cũng từ chối lời đề nghị này ngay.
“Các ngươi lại muốn gây chuyện nữa sao?”
“Lần này là cơ duyên khó gặp, ta không muốn đi làm loạn với các ngươi.”
Nói xong câu này, nàng vứt luôn Thành ca ra sau ót, lại lần nữa chìm vào việc
nghe đại sư giảng đạo.
Còn Minh Già Đạo Tôn lại xoắn xuýt.
Hắn thật sự không muốn rời khỏi vị trí xem này, bỏ lỡ mất cơ duyên nghe đạo
lần này.
Nhưng mệnh lệnh của Khương Thành, hắn cũng không thể phản đối cho lắm.
Thấy hắn do dự như vậy, Thành ca cũng không cưỡng cầu nữa.
“Bỏ đi, ngươi tiếp tục nghe đi, ta với Tam Nhãn Hổ đi vòng vòng xem xem.”
Sau đó, hắn và Tam Nhãn Hổ lui khỏi vị trí ngồi xem.
Nhìn đám tiên nhân trên ghế ngồi khắp hiện trường chỉ toàn chìm đắm vào tiên
đan phù trận, hắn khẽ lắc đầu.
Lúc này mới đánh giá một lượt bốn góc xung quanh đại sảnh này.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện mặt bên của đại sảnh này có một cổng vòng rất lớn
hình đan lô.
Phía dưới cổng vòng đó cũng có mấy đệ tử hầu hạ của các tông môn đứng gác
cổng.
Thành ca và Tam Nhãn Hổ lập tức bay sang.
Lên phía trước hỏi: “Người anh em, nơi đây là lối vào hội trường chính sao?”
Trưởng lão của Cửu Chuyển Đan Tông cầm đầu liếc nhìn hắn một phát, hờ
hững nói: “Phải thì thế nào?”
Thành ca nghĩ bản thân nếu nói muốn vào trong thì đối phương cũng sẽ không
cho hắn vào.
Nhưng mà quá trình phải đi thì cũng phải đi một chút.
“Ta là Khương Thành, Thủ Tọa của Thiên Đan Tư…”
“Được rồi được rồi, lấy đâu ra nhiều lời thừa thải vậy.”
Trưởng lão đó cũng không nghĩ thân phận Thủ Tọa Thiên Đan Tư đó là gì, chỉ
coi như bịa đặt mà thôi.
“Nếu ngươi đã muốn vào thì xin phép được rồi, lại còn viện lí do.”
Nói xong, hắn trực tiếp mở cửa nhường đường.
Không những là hắn, những đệ tử gác cổng khác cũng nhường đường, đánh giá
một cách sâu xa Khương Thành và Tam Nhãn Hổ.
Chuyện này khiến cho hai ca này hơi ngỡ ngàng.
Khương Thành vốn đã lên kế hoạch xong rồi, nếu như ngăn cản hắn, bản thân
sẽ đánh xông thẳng vào trong.
Suy cho cùng hắn cũng là đan sư bát phẩm, cho dù ở Luyện Tâm đ*o này thì
chiến lực cũng nằm trong nhóm đứng đầu.
Kết quả đối phương vốn chẳng thèm cản.
Hắn cũng không ngốc, nhìn điệu bộ khinh khi chế giễu của đám đệ tử này là
biết rồi, hội trường này e là hơi khó vào.
Nhưng mà bề ngoài hắn cũng không tỏ vẻ gì.
Thậm chí còn quay đầu lại huênh hoang với Tam Nhãn Hổ một cái: “Nhìn thấy
chưa, mặt mũi của ca lớn vậy đấy.”
Tam Nhãn Hổ không chịu kém hơn: “Đó cũng có công lao của ta trong đó nữa.”
Nói xong, hai người bọn họ thủng tha thủng thẳng đi vào.
Ngay chốc sau, thân thể đã biến mất trong luồng ánh sáng trắng.
Bọn họ vốn không hề biết rằng, sau khi bọn họ vào trong, mấy đệ tử của Cửu
Chuyển Đan Tông cười lạnh lên.
“Lại có hai tên không biết mình là đồ ngốc, hội trường đó đến cả chúng ta cũng
không có tư cách vào, bọn họ đúng là dám nghĩ thật.”
Mấy đệ tử cạnh bên cũng cười trên nỗi đau của người khác.
“Cái kiểu ngông nghênh đi vào này không những phải chịu đả kích mà còn mấy
đi cơ hội nghe giảng đạo quý giá, cũng coi như là một bài học đáng đời.”
“Hừ, nên cho bọn họ một bài học.”
Bọn họ chẳng nghĩ Khương Thành và Tam Nhãn Hổ có thể vào được bên trong
chút nào cả.
Bởi vì nếu muốn vào trong thì phải có tiên phù thông hành.
Nếu không có ngọc phù đặc chế, sau khi vào trong sẽ bị thiên địa quy tắc của
Phạm Họa Sơn đả kích.
Cho dù có là tông sư bát phẩm đi chăng nữa cũng không thể chống lại được