mắt đầy vẻ đăm chiêu.
“Người này cả ba trận đấu trước đều không hiểu quy củ, lại cực kỳ nổi bật, đã
sớm khiến cho nhiều người tức giận.”
“Ta và ngươi ngược lại quả thực rất may mắn, tình cờ đụng phải hắn nhanh như
vậy.”
Bạch Diệu Tinh chủ lặng lẽ cười: “Giết hắn đi, để những người ngoài đó nhìn
cho rõ, ba trận trước chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi.”
“Nhờ tìm thấy sơ hở mà đi lên, rốt cuộc cũng chỉ là phường tôm tép nhãi nhép.”
Khóe miệng Ly Thần nhẹ cong lên: “Quả thật, ta nhìn tên tiểu tử này rất chướng
mắt!”
“Vậy thì làm phiền Ly Thần đạo hữu.” Bạch Diệu Tinh chủ làm ra tư thế mời.
Mặc dù hắn muốn trút giận, nhưng có thể tiết kiệm một chút sức lực cũng tốt.
Huống chi, lỡ như trong lúc hắn và Khương Thành giao đấu, Ly Thần ở sau
lưng đánh lén thì biết làm sao?
Không thể không phòng!
Mà phía Ly Thần Tinh chủ cũng có dự định tương tự.
Hắn vội vàng khoát khoát tay, lui về phía sau mấy bước.
“Hắn là do Bạch Diệu đạo hữu ngươi phát hiện ra trước, đương nhiên là con
mồi của ngươi, sao ta có thể chiếm lợi của ngươi được?”
“Ly Thần đạo hữu thật biết nói đùa, ta làm sao có thể để ý mấy chuyện nhỏ nhặt
ấy, ngươi cứ yên tâm ra tay thật mạnh dạng, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp.”
“Không, không, không, lúc ta vừa mới tới, ta thấy ngươi đã chuẩn bị động
thủ…”
“Nói thế là sai rồi, bọn ta chỉ mới đề phòng lẫn nhau mà thôi. Hơn nữa, ngươi
vừa mới nói nhìn thấy hắn chướng mắt, hẳn là ngươi đặc biệt căm ghét hắn, ta
đây là ý tốt muốn để cho ngươi trút giận…”
Nghe hai người này nói, ngươi một câu ta một câu từ chối khiêm nhượng lẫn
nhau, xem mình thành miếng thịt trên thớt, Thành Ca bị chọc đến mức buồn
cười.
Chẳng lẽ ông đây không có uy tín?
“Được rồi được rồi, cái bộ dạng chậm chạp này của các ngươi là muốn kéo tới
khi nào?”
“Hai người các ngươi không thể đồng loạt ra tay sao?”
“Chẳng lẽ thân phận của ta không đáng để các ngươi hợp lực với nhau? Ngươi
cho ta chút mặt mũi có được không?”
Bạch Diệu Tinh chủ và Ly Thần Tinh chủ nhìn nhau chằm chằm, suýt chút nữa
còn tưởng mình nghe lầm.
Tên tiểu tử này dám nghĩ kế giúp địch à?
Có phải hắn quên lập trường của mình rồi không?
Hay là não hắn có vấn đề?
Phụt!
Lăng đang chống cằm bằng hai tay trên lan can sân thượng của cung điện xem
trò vui, cười đến mức cả người run run như nhành hoa trước gió.
Nàng càng ngày càng cảm thấy đi theo Khương Thành quả thật rất thú vị.
Mạch não khép kín của tên này rất kỳ lạ, hoàn toàn khác với những tiên nhân
mà nàng từng gặp.
Nàng chỉ không biết liệu lần này có bị lật xe hay không.
Thượng vị Tinh chủ và Đạo Tôn bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác
nhau.
Nhất là bây giờ có hai vị xuất hiện cùng một lúc.
“Đây là tự ngươi muốn chết.”
Bạch Diệu và Ly Thần cũng cảm thấy chỉ có nước liên thủ, nếu không thì không
ai tình nguyện ra tay trước.
Khi hai người cùng lúc động Pháp Tắc không gian và triệu ra đạo khí, tất cả
khán giả bên ngoài đạo trường bất giác nín thở.
Thượng vị Tinh chủ và một cường giả đã giết mười hai Đạo Tôn, cuộc quyết
đấu giữa ba người này chắc chỉ thua mỗi tranh chấp giữa mấy Đạo Thánh,
không phải sao?
Dưới góc nhìn của bọn họ, trận này Khương Thành e là lành ít dữ nhiều.
Hắn có mạnh đến đâu, xét cho cùng cũng không có tinh lực.
Đánh với hai thượng vị Tinh chủ, xét về lực thì có thể thua.
Trận chiến nổ ra bất ngờ giữa không gian.
Khương chưởng môn ngay từ đầu đã không coi trọng hai người này, dù sao bọn
họ cũng chỉ là Đạo Tôn.
Cho nên ngay cả Pháp Tắc không gian cũng không thèm thôi động, trực tiếp sử
dụng tiên lực cấp Đạo Thánh cùng thánh hồn để nghiền nát.
Tiên lực mênh mông của hắn, thoạt đầu thế như chẻ tre mà phá tan lá chắn tiên
lực đang tấn công lẫn phòng ngự của hai người còn lại.
Ngay sau đó, nó va chạm với tinh lực đặc thù kia.
Chỉ thấy tinh mang đang lượn lờ trên đạo khí của hai người ở đối diện, mặc dù
cả hai đều mang sức mạnh kinh người nhưng so ra vẫn nhỏ hơn tiên lực của
Khương Thành mấy phần.
Thế nhưng ngược lại, tinh lực kia dần tiêu trừ tiên lực của Thành Ca đến hao
mòn từng chút một, dù khó khăn lắm mới làm được
Pháp Tắc không gian của hai người chấn động nhẹ, nhưng nó không tổn thương
đến căn cơ bên trong.
“Đạo Thánh?”
“Không thể nào!”
Mặt hai người cùng lúc biến sắc.
Nếu như Khương Thành là Đạo Thánh thì bọn họ chắc chắn không có cửa thắng
nổi.
“Không đúng!”
Bạch Diệu Tinh chủ liên tục lắc đầu.
“Hắn ta không có tự sáng tạo ra sức mạnh đặc thù!”
“Đúng vậy, hắn cũng không phải là Đạo Thánh!”
Lúc này, hai người cũng cuối cùng cũng buông bỏ ý nghĩ khinh địch, bắt đầu
nhìn thẳng vào Khương Thành.
“Tên này quả thật kỳ quái!”
Nếu để hắn lưu lại đến cuối cùng, nói không chừng sẽ trở thành đối thủ cạnh
tranh đáng gờm.
“Toàn lực liên thủ, loại bỏ hắn!”
Suy nghĩ của bọn hắn rất hay, đáng tiếc là hơi muộn rồi.
Sau khi phát hiện ra đòn tấn công đầu tiên không có tác dụng, Thành Ca cũng
cảm thấy mình đã đánh giá quá thấp đối phương.
Vì thế, hắn cũng triệu ra Pháp Tắc không gian của chính mình.
Khi ba trụ đồ đằng lớn đứng trong pháp cảnh dưới sự bảo vệ của mười bảy căn
nguyên hư ảnh trùng trùng điệp điệp, toàn trường lập tức bùng nổ.
“Đm, đó là cái gì vậy?”
“Pháp Tắc không gian cấp bậc Đạo Thánh sao?”
“Trời ạ, chẳng lẽ Khương Thủ Tọa là Đạo Thánh?”
“Ẩn tàng Đạo Thánh?”
Ngay cả Lăng đang ở phía sau Thành Ca cũng ngạc nhiên ngồi thẳng người dậy,
nheo mắt lại quan sát cẩn thận.
Nàng cũng cảm thấy chuyện này thực sự thật rất đáng nghi.
Hóa ra những lời trước đây tên này nói đều không phải khoe khoang, chẳng lẽ
lần trước hắn thực sự không dốc toàn lực để giết mười hai Đạo Tôn?
Nàng vô cùng tin tưởng rằng Khương Thành chính là Đạo Tôn.
Bởi vì cho đến nay hắn vẫn chưa sử dụng sức mạnh mà một Đạo Thánh nên có,
cũng như có một số chi tiết không phù hợp với đặc thù của Đạo Thánh.
Thế nhưng làm thế nào mà một Đạo Tôn lại có thể nắm giữ tiên lực, thánh hồn
cùng pháp cảnh của Đạo Thánh đây?
Có một số chuyện nàng nghĩ mãi không thông.
Về phần Bạch Diệu Tinh chủ và Ly Thần Tinh chủ bên trong đạo trường, khi
nhìn thấy Pháp Tắc không gian, bọn họ suýt chút nữa hồn phi phách tán.
“Không…”
“Bọn ta…”
Bọn họ cuối cùng cũng hối hận.
Muốn dừng tay đình chiến.
Bởi vì bọn hắn không muốn lãng phí một cái mạng ở nơi này.
Nhưng mọi chuyện đều đã quá trễ.
Lần này bọn hắn không phải lãng phí một mạng, mà chính là vĩnh viễn diệt
vong.
Kiếm đạo thập tam trọng dưới sự điều khiển của pháp tắc không gian có sức
mạnh khủng khiếp, cuồn cuộn chảy như dòng thác lũ.
Bẻ gãy, nghiền nát tinh lực phòng ngự của hai người thật dễ dàng!
Ngay sau đó, Pháp Tắc không gian của cả hai vỡ tan như bong bóng.
Có điều bọn hắn đã không thể để ý đến những thứ này nữa.
Cả hai đã sớm sa vào những trận công kích vô tận bên trong thế giới kiếm đạo,
đến cuối cùng bị hủy diệt toàn bộ.
Khi hết thảy tan thành mây khói, hai thượng vị Tinh chủ đã chết không để lại
một dấu vết nào.
May mắn thay, đạo giáp thất giai cùng đạo khí bọn họ mang theo bên mình đều
không bị hư hại gì.
Khi Khương Thành vội vã tiến lên thu thập chiến lợi phẩm, cho dù là ở trong
Tử Tiêu điện hay là bên ngoài điện, tất cả đều sôi trào tới cực điểm.
“Khương Ẩn Hoàng này có phải quá mạnh rồi không?”
“Hai thượng vị Tinh chủ, thế mà đều bị hắn giết dễ như trở bàn tay?”
Có người nhịn không được tán thưởng.
“Thiên Cung song kiêu này quả thực khó mà tin nổi, một pháp cảnh thì nội liễm
như băng, một pháp cảnh lại mãnh liệt như lửa, đúng là hai thái cực đối lập!”
“Khương Thủ Tọa ra tay còn dễ dàng hơn so với Thu Vũ Tuyền trước đó…”
“Xem ra thực lực của Khương Ẩn Hoàng cao hơn một bậc!”
“Trọng tâm hiện tại không phải chuyện này, mà là cái chết của hai thượng vị
Tinh chủ.”
“Bị Khương Thủ Tọa giết thì chết thật rồi.”
“Vì vậy, hiện tại Bạch Diệu tinh và Ly Thần tinh… vô chủ.”
Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người mới nhận thức được sự việc đã hoàn
tòan chấn động.
Bên trong Tử Tiêu điện, tổng cộng hai mươi vị Thần Quân bỗng nhiên biến mất
ngay tại chỗ.