Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi!”

Tiền cảnh tốt đẹp khó khăn lắm mới suy nghĩ ra cứ tan vỡ như thế, Thu Vũ

Tuyền tức giận tới nỗi muốn đánh hắn.

“Chấp mê bất ngộ! Ngươi sẽ hối hận đó!”

“Mặc cho ngươi đồng ý hay không, một hồi ta đều sẽ bảo bọn họ tặng ngươi

cho ta, hãy chờ đấy!”

Khương Thành mỉm cười.

“Giữa ban ngày ban mặt, đừng chỉ lo nằm mơ chứ.”

Mấy người khác bên cạnh cũng không biết rõ vừa rồi hai người họ âm thầm

thương lượng điều gì.

Chỉ tưởng rằng Khương Thành đã nói lời quá đáng gì đó.

Mấy người vì lấy lòng đại điện chủ Khí tộc tương lai, xôn xao lên tiếng phụ

họa.

“Chết đến nơi rồi lại còn dám khiêu khích thiên tài tuyệt thế Thôi Xán Kim

Mang!”

“Không biết tốt xấu quá mà.”

“Tới rồi, phân điện chủ đã qua đây, hắn toang rồi.”

Chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên một loạt tiếng xé gió.

Nhiều cao thủ Khí tộc nhanh chóng tiến lại gần.

Người chưa tới thì tiếng đã truyền đến trước.

“Thôi Xán Kim Mang, các ngươi chắc chắn?”

“Thiên tài như vậy thật sự ở đây?”

“Mau mau mau…”

Điện môn tối sầm, cả ba bốn trăm người tràn vào đây.

Không xem dao động huyền lực của bọn họ, chỉ nhìn từ dáng vẻ và cách ăn mặc

của bọn họ cũng biết được thân phận thực lực của đám người này đều hơn hẳn

bốn thần sử trước đó.

Toàn bộ Huyền Thánh thất trọng trở lên.

Hơn thế nữa, ba phân điện chủ hai nam một nữ dẫn đầu đã đạt tới Huyền Thánh

bát trọng.

Tuy đám người Hạ Tuân không quen biết những cấp cao Khí tộc này, sắc mặt

của bọn họ cũng vẫn trở nên nghiêm nghị, liền cúi đầu hành lễ.

“Bái kiến tiền bối!”

Song, lúc này phân điện chủ và các chấp sự phân điện bước vào đâu có thời

gian quan tâm bọn họ.

“Người nào là thiên tài tuyệt thế Thôi Xán Kim Mang?”

Hai thần sử đi theo sau lưng tức khắc chỉ sang Thu Vũ Tuyền.

“Chính là vị đó.”

Ba phân điện chủ đưa mắt nhìn chằm chằm, suýt nữa kích động tới mức ngất tại

chỗ.

“Trời ạ!”

Sau đó, đám người này ồ ạt xông tới… bên cạnh của Thu Vũ Tuyền.

Đầu gối của ba điện chủ hàng trước mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.

Nam tử trung niên với bộ râu đen dẫn đầu kia còn trực tiếp ôm lấy hai chân của

Thành ca, nước mắt nước mũi đồng thời tuôn ra.

“Trời ơi trời ơi, ta không nhìn lầm chứ?”

“Lại thật sự là ngươi?”

“Hu hu hu, không ngờ còn có thể gặp lại ngươi nữa!”

Đường đường cường giả Huyền Thánh bát trọng, kích động không thể kiềm chế

đến nỗi gào khóc lên tại chỗ.

Những người không biết còn tưởng là tìm được người nhà thất tán lâu năm.

Mà đâu phải chỉ bọn họ?

Phía sau còn có hơn trăm vị chấp sự phân điện cũng khoa tay múa chân theo,

vừa khóc vừa cười.

“Ha ha ha, là thật, là thật đó!”

“Tốt quá rồi, cuối cùng lão nhân gia cũng đã trở về!”

“Huyền tộc chúng ta lại có niềm hy vọng rồi, hu hu hu…”

“Mấy năm nay, lúc nào bọn ta cũng đang trông mong ngươi!”

Từng cảnh điên cuồng này, trực tiếp khiến đám người Hạ Tuân bên cạnh và hai

trăm mấy chấp sự khác trơ mắt ra nhìn.

Trong lòng thầm nghĩ cho dù là thiên tài tuyệt thế Thôi Xán Kim Mang, thế

cũng không cần hành đại lễ như vậy nhỉ?

Vẫn chưa trưởng thành tới Huyền Thánh cửu trọng mà.

Cho dù đối mặt Huyền Thánh cửu trọng thật sự, các ngươi cũng không tới nỗi

kích động như thế chứ.

Huống chi…

“Ơ kìa, hắn không phải!”

Bốn thần sử Tiếp Dẫn lấy tay che mặt, vẻ mặt lộ ra vẻ không biết nên làm sao.

“Người này là Thiên ma ngoại vực kia, nữ tử bên cạnh hắn mới là Thôi Xán

Kim Mang.”

Các ngươi ôm nhầm người rồi.

Lại xem Thiên Ma ngoại vực thành thiên tài tuyệt thế để tiếp đãi.

Hơn nữa còn nói gì mà ‘Huyền tộc có niềm hy vọng rồi, lúc nào cũng đang

trông mong’, quá hoang đường.

Nếu việc này lan truyền ra ngoài, chẳng phải làm trò cười to bằng trời rồi sao.

Thế nhưng, ba phân điện chủ đó lại giống như không nghe hiểu.

“Gì mà không phải? Chính là hắn!”

“Vị này là Khương hiền giả của Huyền tộc chúng ta, mấy hậu bối các ngươi biết

cái rắm!”

“Còn không mau tới bái kiến!”

Còn người sở hữu Thôi Xán Kim Mang thật sự ở bên cạnh cứ thế trực tiếp bị

gạt bỏ sang một bên.

Mặc cho tâm tính trời có sập cũng không kinh động như Thu Vũ Tuyền, cũng

có vẻ trở tay không kịp.

Vừa rồi đám người này xông vào đây, nàng cũng tưởng là đến đón tiếp mình.

Nàng còn đứng ở đó, chờ đợi được bao vây bởi tiếng vỗ tay hoa tươi và lời khen

ngợi tâng bốc đã thành thói quen.

Kết quả, giờ phút này nàng đứng ở chỗ kia giống như người vô hình.

Thật ra, những người này vốn chính xác là tới đây vì nàng.

Chỉ đáng tiếc địa vị của Thành ca ở Huyền tộc quá cao, có mặt hắn, thiên tài gì

đó đều phải âm u mờ nhạt.

Ba phân điện chủ nhiều cảm xúc đan xen, hoàn toàn phớt lờ những người khác.

“Khương hiền giả, cuối cùng ngươi cũng đã trở về!”

“Mấy năm nay ngươi vẫn mãi không xuất hiện, bọn ta còn tưởng gặp phải

chuyện không may rồi.”

“Bọn ta còn từng suy nghĩ tới Nguyên Tiên giới tìm ngươi, nhưng chỉ thăm dò

được ngươi từng xuất hiện ở Thiên Cung, song Thiên Cung đã tan tành mây

khói từ lâu rồi…”

Khương Thành đứng dậy dìu đỡ bọn họ đứng lên.

“Mấy năm đó ta đã đi nơi khác, gần đây mới trở về.”

“Giờ đây chẳng phải lại trùng phùng rồi sao?”

Huyền tộc trong ký ức của mình vẫn còn, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng đã

buông xuống.

“Đúng đúng, chúng ta lại trùng phùng rồi.”

Sau khi phân điện chủ dẫn đầu đó đứng dậy, cả người vẫn kích động run rẩy:

“Khương hiền giả còn nhớ ta không, ta là Bạch Đồng Thạch, chấp sự thứ ba

dưới Chiến Linh điện chủ Bạch Huyền tộc của năm xưa.”

Thành ca gượng gạo ho nhẹ một tiếng.

“Cái này, thật sự không nhớ.”

Năm xưa người có thể trực tiếp nói chuyện với hắn, đều là đại điện chủ của Tứ

Đại Huyền Tộc.

Điện chủ bình thường của tổng bộ cũng phải thua một cấp, huống hồ một chấp

sự dưới điện chủ.

Bạch Đồng Thạch không những không giận, ngược lại nở nụ cười hì hì.

“Ha ha, ta biết ngay ngươi không nhớ, dù sao bọn ta nhớ ngươi là được!”

Những người khác bên cạnh đều ngẩn người ra.

Đây là tình hình gì vậy?

Khương hiền giả nào?

Hơn nữa tên này cũng không quen biết ngươi, ngươi vui mừng gì chứ?

Có nhầm lẫn không?

Đám người Hạ Tuân và bốn thần sử kia giương mắt đờ đẫn, trong lòng như

hàng vạn con ngựa lao nhanh.

Bỗng nhiên bọn họ nhớ ra những lời nói mà trước đó Khương Thành nói, hắn

rất được ưa thích ở Huyền tộc.

Thì ra lúc bấy giờ hắn cũng không có khoát lác?

Nhưng tên này không phải Thiên ma ngoại vực sao?

Sao lại trở thành người có danh vọng của Huyền tộc rồi?

Thu Vũ Tuyền lần nữa nhớ lại Thu bà khi đó, cuối cùng nàng cũng nhận ra, thì

ra xưng hô Đại hiền giả ấy là thật.

Hơn nữa có vẻ như thân phận của hắn còn cao hơn trong tưởng tượng của mình.

“Hiện nay mấy người bạn cũ Bạch La Chân, Tân Linh, Thân Lương, Kim Bột,

Ngân Trí, Hắc Nhạc này vẫn tốt chứ?”

Bọn họ nghe thấy hắn nhắc tới mấy cái tên này, người ngoài như Thu Vũ Tuyền

và đám người Hạ Tuân vẫn chưa có phản ứng gì.

Sắc mặt của bốn thần sử và những chấp sự không quen biết Khương Thành kia

xác thực có sự thay đổi lớn.

Hiện nay, mỗi một người trong số những cái tên này đều là cự phách Huyền tộc!

Thân phận thực lực cao hơn hẳn phân điện chủ.

Không lẽ Khương hiền giả này cũng có giao tình với bọn họ?

Thế thì thật sự ghê gớm rồi.

Bạch Đồng Thạch mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu.

“Đều tốt đều tốt, bọn họ đều ở bên tổng bộ.”

“Nếu bọn họ biết ngươi trở về, chắc chắn vui sướng ngất ngây.”

Thành ca lại hỏi: “Còn mấy người Bạch Vô Khải, Ninh Chi Lâm, Kim Khao,

Mục Vi thì sao?”

Bốn vị này được xem như là nhân vật cấp lão tổ của Tứ Đại Huyền Tộc.

Năm xưa Huyền giới bị Viêm tộc xâm phạm, mấy người này rơi vào tình cảnh

nguy hiểm, còn là do hắn cứu ra.

Bạch Đồng Thạch liền chắp tay lên bầu trời phía xa một cách tôn kính.

“Bốn vị này quanh năm bế quan, đã không hỏi thế sự lâu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK