thể xem thực lực thôi được.”
“Suối nguồn cũng biết chọn người.”
“Mà một mặt khác, chúa tể của suối nguồn thứ nhất hiện nay quá mạnh đi.”
Sau khi Tông Phiêu Vương giải thích xong, Thành ca trực tiếp nhìn ra bên
ngoài điện.
“Vậy thì xuất phát thôi.”
Dù sao thì hắn cũng không cần phải chuẩn bị gì.
Vương triều Tinh U bây giờ đã là Quan Tinh tộc, tộc nhân chỉ có hơn sáu mươi
ngàn người.
Đa số trong đó đều là sau khi đến Khư giới mới từ từ sinh sôi.
Tiến vào khu vực Quan Tinh đài của bọn họ, Khương Thành vốn không nhìn
thấy những người quen trước kia.
Mà đối với sự có mặt của hắn, đa phần những ánh mắt của tộc nhân Thiên tộc
đều là sự quan sát và có hứng thú sâu xa.
“Hắn chính là Khương Thành?”
“Khương Thành là ai?”
Rất nhiều người cho đến lúc này mới nghe nói đến cái tên này lần đầu tiên.
Bởi vì sống lâu ở Quan Tinh đài, xung quanh không có mấy cao thủ, bọn họ căn
bản khinh bỉ chẳng thèm để ý đến những chuyện ở bên ngoài.
Hàng loạt chuyện của U tộc và Vu tộc với cả Kim Giá Sư, Phi Tiên môn kia, đa
phần bọn họ đều không biết được.
Người lo việc chính cũng chỉ có một bộ phận đám cấp cao Tông Phiêu Vương
và Tư Ngộ Vương thôi.
“Là chưởng môn của một tông môn bên ngoài, nghe nói còn là đại tiên tri của
Vu tộc, hơn nữa còn đánh bại được U tộc…”
“Cái gì?”
“Hắn lại đi đối địch với U tộc?”
Có nhiều người trong đám người lập tức nhảy dựng lên.
“U tộc là tộc phụ thuộc vào Quan Tinh tộc chúng ta, đánh chó phải ngó mặt chủ
chứ!”
“Cái gì mà Phi Tiên môn, chưa từng nghe thấy.”
“Vu tộc là cái thá gì chứ, lại dám đánh người của chúng ta?”
Bọn họ vốn không biết nguồn cơn xa xôi của Vu tộc và Thiên tộc, càng không
biết Khương Thành được Tinh Diệu Hoàng mời đến.
Trong đám có mấy thanh niên nam nữ đang được chú ý, đó chính là những hậu
bối thiên tài xuất chúng nhất của Vương triều Tinh U.
Nhìn thấy Khương Thành bay qua mình như không có ai kia, mấy người cảm
thấy không được thoải mái.
Tộc quần yếu kém ở hạ du đến Quan Tinh đài đã đủ vô lí lắm rồi.
Sau khi đến còn dám làm ra vẻ đương nhiên, đến cả sợ hãi dè dặt mà cũng
không có luôn.
Hắn tưởng đây là đâu, là hậu viện nhà hắn sao?
“Đứng lại!”
“Thứ từ đâu đến đây, chỗ này cũng là nơi ngươi có thể vào à?”
Khương Thành đột nhiên bị cản lại vốn không có chút tức giận gì cả, suy cho
cùng thì đã tung hoành ở tu luyện giới nhiều năm như thế rồi, cái gì mà chưa
nhìn thấy chứ.
Ca này thậm chí còn lười giao lưu với đối phương.
Hắn chỉ nhìn sang hai vị thân vương một cái, tỏ ý bảo bọn họ mau đi xử lí.
Thế là Tông Phiêu Vương nhìn đám thanh niên nam nữ kia một cái thật gắt:
“Phi Khâm, Tinh Nhu, các ngươi làm gì đấy?”
“Khương Thành là khách mà bệ hạ mới đến, không được đường đột.”
Bị hắn nhìn như thế, khí thể của mấy thanh niên nam nữ giảm đi rất nhiều.
Tông Phiêu Vương cũng là tiền bối của bọn họ, uy vọng đã quen bên tai từ bé
rồi.
Nhưng mà ánh mắt mấy người nhìn Khương Thành vẫn không phục.
Thanh niên áo xanh dẫn đầu là Phi Khâm không hề lớn tiếng phản bác mà cố ý
hạ thấp giọng càu nhàu Tinh Nhu ở bên cạnh mình.
“Người này cũng xứng đáng trở thành khách của chúng ta?”
“Cảm thấy như Quan Tinh đài đang bị làm ô uế ấy nhỉ.”
“Phải đó, bệ hạ sao lại mời người này đến làm khác chứ?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Thành ca có phần cạn lời.
Cảm thấy như cái tôi của đám hậu bối vương triều Tinh U này có phần hay ho
quá rồi.
Bọn họ vốn không giống như mấy nhị thế tổ bình thường kìm nén việc không
có chuyện thì làm cho có, mà là từ tận trong tâm cốt đã cảm thấy bản thân cao
cấp hơn những tộc quần khác.
Giống như nhìn thấy gia trưởng mời một dã thú về làm khách vậy, trong lòng
hoàn toàn không thể chấp nhận được sự việc hoang đường này xảy ra.
Trên thực tế, hắn thật sự vẫn đoán ra được tâm trí của những người này.
Những hậu bối này của vương triều Tinh U đều được sinh ra từ sau khi đến Khư
giới.
Bọn họ vốn chưa từng trải qua những lần lênh xuống của Thiên tộc, không
giống như Tinh Diệu Hoàng và Tông Phiêu Vương đã gặp biết bao biến số kia.
Bọn họ cũng chưa từng gặp phải cái gì gọi là tuyệt cảnh hay cường địch, không
cần phải lắng lo vì sự tồn vong của tộc quần như những tiền bối mình.
Từ khi được sinh ra, bọn họ cứ sống ở Khư giới.
Ở suối nguồn thứ nhất, ngoại trừ chúa tể gần như không lo sự vụ bên ngoài kia
thì địa vị của Thiên tộc là cao nhất, thực lực cao nhất rồi.
Khư giới không có cái gọi là đại kiếp.
Do chúa tể không gì là không thể ở suối nguồn thứ nhất nên cũng không gây
chiến tranh gì ở suối nguồn.
Lại thêm vào sau đại kiếp diệt thế, tộc nhân Thiên tộc người ít ỏi, sức bảo vệ
với hậu bối lại lớn…
Tất cả những chuyện này cuối cùng dẫn đến việc từ sau khi sinh ra đến nay
không biết nguy cơ là gì cả.
Liều mình? Tranh giành để sinh tồn?
Chyện thế này bọn họ hoàn toàn không thể hiểu.
Bọn họ cũng không phải chưa từng đi rèn luyện.
Nhưng mà phạm vi rèn luyện chính là các đại tộc quần ở suối nguồn thứ nhất.
Nghĩ đến ở địa bàn của mấy tộc như U tộc, Kim Giác Sư, ai lại dám trêu vào tộc
quần thiếu gia đại tỷ phía trên phái xuống chứ, không thể không nịnh nọt mà.
Bọn họ cũng từng rời khỏi suối nguồn thứ nhất, những mà là nhận lời mời của
vương triều Nguyệt Hoàn, đến suối nguồn thứ ba với thân phận khách mời.
Ở bên đó, là Thiên tộc như bọn họ nên cũng sẽ được các tộc quần khác nâng lên
tận trời xanh.
Thật ra bọn họ cũng từng nghe chưởng môn nội tộc nói về lịch sử của Thiên tộc.
Nhưng bản thân chưa từng tự mình trải qua nên không thể đồng cảm được.
Giỏi lắm là xem Tiên tộc chiếm được suối nguồn thứ hai kia như sự tồn tại
ngang ngửa với mình thôi.
Ngoại trừ vậy ra thì những tộc quần khác… căn bản không đáng để nhắc đến
được chứ?
Còn về Nguyên Tiên giới ở kỷ nguyên thứ hai kỷ nguyên thứ ba?
Năm nào cũng vì giới hạn vị diện quá thấp mà không thể tiến vào, chỉ có thể
xem như là vị diện thấp đẳng như Hạ giới thôi nhỉ?
Số ít người có biểu hiện xuất sắc nhất ở Hạ giới mới có tư cách “phi thăng” đế
Khư giới cao cấp chúng ta.
“Câm mồm!”
“Khương Thành không phải người các ngươi có thể đắc tội, còn không mau lui
xuống?”
Tông Phiêu Vương cũng quá rành trong lòng mấy hậu bối này đang có tâm thế
cao ngạo thế nào.
Nhưng mà cũng hết cách, Khư giới quả thực là nơi không thích hợp để rèn
luyện.
Gần đây bọn họ cũng đang nghĩ, vị diện hiện nay của Nguyên Tiên giới đã tăng
rồi, có phải nên để mấy hậu bối này ra ngoài đó để trải nghiệm thế nào là một tu
luyện giới chân chính không,
Đám người Phi Khâm và Tinh Nhuh không dám đối đầu với hắn.
Nhưng câu nói “Khương Thành không phải người mà các ngươi có thể đắc tội”
lại đâm sâu vào người bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy sỉ nhục vô kể.
Một sinh linh đẳng cấp thấp mà bọn ta không thể đắc tội?
Dựa vào điều gì chứ?
Nhìn thấy Khương Thành sắp đi xa, Phi Khâm dẫn đầu thâm thúc động linh ý,
lén tập kích về biển ý thức của Thành ca.
Vì chưa từng giết người nên hắn không động sát tâm, chỉ là mang theo ý định
trừng trị Khương Thành cho biết tay.
Ta sẽ làm xấu mặt một sinh linh đẳng cấp thấp như ngươi trước mặt mọi người
đấy.
Đến lúc đó xem thử hai thân vương còn xem ngươi như khách quý nữa không.
Ý thức đột nhiên gặp phải công kích, Thành ca vốn không kinh hoảng mà lại
nhanh chóng thúc động Thái thượng hóa đạo phần trên, điều động linh ý tử sắc
của mình, tạo nên phòng tuyến phòng ngự dày đặc trong biển ý thức.
Lần xung kích linh ý của Phi Khâm này mạnh đến Thiên giai thập tam trọng.
Đây thật ra đã vượt xa đám người Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng năm
đó, giai vị tương đương với Thánh Tôn của Tiên tộc.