Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền uy của Dị Minh Đạo Thánh cũng không vì bị Cốt tộc phản bội mà giảm

xuống bao nhiêu.

Hạ lệnh một tiếng, một đại quân ba mươi ngàn người lập tức nhận lệnh, đánh về

phía Khương Thành.

Nhìn thấy ba tên Đạo Tôn dẫn đầu đại quân này, Thành ca suýt nữa cười ra

tiếng.

Ngươi chọn ai không chọn lại cứ đi chọn bọn họ làm gì?

Nói thật, trong số Đạo Tôn thủ lĩnh của mười mấy đối diện, Thành ca có thể

nhận ra được hai tộc.

Một là Cốt tộc, hai là Thi tộc.

Mà bây giờ… đội ngũ bị chỉ tên xuất chiến chính là Thi tộc.

Ba vị dẫn đầu chính là ba Thi Vương vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn ở Tiên giới

năm đó.

Thi tộc thành tiên vốn chẳng có bao nhiêu người, những năm này bọn hắn dần

dần phát triển tại Đạo Tuyệt Chi Địa, cuối cùng mới có được quy mô như hiện

nay.

Mà mạnh mẽ nhất cũng chính là ba người họ.

Lúc vọt tới trước mặt Thành ca, ba người cùng phanh lại.

Sau đó cung kính hành lễ.

“Khương chưởng môn, bọn ta cũng làm khán giả nhé?”

Thành ca phất tay về phía sau.

“Ta còn chưa luân lạc tới mức cần các ngươi ra sức chiến đấu đâu.”

Ba vị Đạo Tôn Thi tộc ra bài nịnh nọt rất thuần thục.

“Vẫn là đi theo Khương chưởng môn nhàn hạ.”

“Đương nhiên rồi, Khương chưởng môn chưa từng để thuộc hạ phải chịu khổ.”

Mà Thi tộc dưới quyền họ cũng giống như Cốt tộc trước đó, không hề chống

đối mà cắt đứt liên hệ với Dạ Lăng, chính thức rời khỏi Dạ Lăng.

Thật ra Dạ Lăng phải liên hồn, muốn thoát ly rất khó.

Nhưng Cốt tộc và Thi tộc vừa hay là bộ tộc không có hồn phách, thoát ly không

cần phải trả giá gì hết.

Cứ như vậy, Thành ca vốn cô độc lẻ loi, sau lưng chợt lòi ra hơn bốn mươi ngàn

người.

Đại quân các tộc còn lại ở phía đối diện đều tỏ ra sợ hãi.

“Ôi đệt, chuyện gì vậy trời?”

“Thi tộc cũng làm phản rồi?”

“Chuyện này kỳ lạ quá đi.”

“Rõ ràng bên chúng ta thắng chắc rồi, sao bọn họ lại chạy đến bên đối diện

chứ?”

“Chẳng lẽ trước kia bọn họ có quen biết à?”

“Coi như quen biết thì cũng đâu cần nhảy vào hố lửa chứ? Hơn nữa còn nhảy

rất là dứt khoát không do dự chút nào luôn.”

Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ rằng có phải Khương Thành biết tà thuật gì hay

không, ví dụ như nhìn vào mắt hắn sẽ mất đi tự chủ, tự động quy thuận hắn gì

đó.

Suy đoán này tựa như ôn dịch, nhanh chóng tạo thành khủng hoảng nhất định

trong nội bộ các tộc.

Rất nhiều người thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Khương chưởng

môn.

Dị Minh Đạo Thánh là thủ lĩnh cũng cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Mới rồi hắn còn nói cùng lắm Khương Thành cũng chỉ “thu mua” được Cốt tộc,

tỏ vẻ ta đã dự liệu trước rồi.

Cho nên, hắn cố tình lật thẻ Thi tộc, để “đoàn thân hữu” thường giao du với

Minh tộc xuất chiến tiêu diệt phản quân.

Kết quả bị vả mặt thảm hại.

Thi tộc cũng làm phản rồi.

Sự mất mặt này cho dù muốn cứu vãn danh dự cũng rất khó.

“Trừ Minh tộc và Tử Linh tộc, các tộc còn lại lui hết về trăm triệu dặm phía sau

chờ lệnh.”

Vì phòng ngừa các tộc khác cũng bị Khương Thành “xúi giục”, Dị Minh Đạo

Thánh không thể không phòng trước.

Lâm thời điều động những bộ tộc này về hậu phương, để tránh chiến đấu về sau

bọn họ đột nhiên trở giáo đâm mình một nhát.

Trong chiến đấu đột nhiên có kẻ phản bội thì hậu quả sẽ rất tai hại.

Mà Minh tộc và Tử Linh tộc cùng mâm với hắn.

Thủ lĩnh trực hệ của hai tộc này đều là bản thân hắn.

Xem như sức mạnh chính thống hoàn toàn thuộc về hắn, không tin còn bị xúi

giục nữa.

Trên chiến trường, cao thủ các tộc đều xôn xao.

Không tin tưởng mình đây mà.

Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chấp hành mệnh lệnh này.

Có thể xem kịch, ngăn ngừa thương vong của tộc mình thì sao lại không làm

chứ?

Khi các tộc đều lui hết về phía sau, ở lại cũng chỉ còn trăm ngàn Minh tộc và

hai vạn Tử Linh tộc.

Buff Thăng Nguyên Hồng Vân là cần có mặt đồng đội.

Bây giờ các tộc đều lui về phía sau một trăm triệu dặm, lượng buff Dị Minh

Đạo Thánh có thể nhận được giảm hơn phân nửa.

Nhưng buff trăm hai mươi ngàn người vẫn cực kỳ khả quan.

Hắn cũng không có ý định giao lưu với Khương Thành.

Bắt đầu chính là tự mình ra trận.

Thành ca đương nhiên sẽ không lùi bước, vung kiếm ra là hai đại sát chiêu pháp

tắc không gian và ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng.

Hai pháp tắc không gian va chạm vào nhau trong tưởng tượng cũng không xảy

ra.

Một kiếm này chém xuống, hắn bỗng mất đi mục tiêu công kích.

Chỉ thấy bia đá màu trắng trước mắt đột nhiên kéo gần khoảng cách với hắn.

Một lực hút mạnh mẽ không thể ngăn cản tựa như vực sâu hắc ám vô tận nuốt

trọn hắn vào trong.

Ngay sau đó, hắn đã biến mất trong tầm mắt “người xem” hai bên.

Khương Thành bị bia đá kia hút vào cảm nhận được mình đang không ngừng

rơi xuống, vĩnh viễn không có điểm cuối.

Mà trong quá trình rơi xuống, sinh mệnh của hắn đang dần trôi đi.

Đó là một loại lực lượng đặc thù, không thuộc về tiên lực khiến hắn không thể

ngăn cản nổi.

Khi một thức ý cảnh kiếm đạo của hắn thi triển xong, tính mạng của hắn đi đến

kết thúc một cách khó hiểu.

Cùng lúc đó, Dị Minh Đạo Thánh bên ngoài cũng khẽ rên lên.

Một thân sương mù màu đen sinh ra chấn động khác thường, một lát sau mới

bình phục lại.

Hiển nhiên ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng kia vẫn công kích đến hắn.

Đồng thời còn tạo thành tổn thương nhất định đối với hắn.

“Hừ, cũng chỉ đến thế thôi.”

Thật ra sâu trong nội tâm hắn đã dậy lên sóng gió động trời.

Trận chiến vừa rồi không hề cân sức.

Bên cạnh hắn có trăm hai mươi ngàn Minh tộc và Tử Linh tộc làm đồng đội

cung cấp buff Thăng Nguyên Hồng Vân.

Dưới tình huống này, hắn đã không còn là Đạo Thánh bình thường nữa.

Mà Khương Thành đối diện không có buff gì, Thi tộc và Cốt tộc cũng không gia

nhập Băng Cung, không tính là đồng đội của hắn.

Vậy mà hắn vẫn có thể gây tổn thương cho mình.

Ý cảnh kiếm đạo của người này cũng quá mạnh rồi.

Dưới sự tăng cường của pháp tắc không gian, lực công kích đơn thuần thậm chí

đạt đến đỉnh cao của cấp độ Đạo Thánh.

“Hắn chết rồi.”

Hắn hờ hững nhìn Cốt tộc và Thi tộc đối diện.

“Tiếp sau đây sẽ đến phiên những phản đồ các ngươi.”

Những “kẻ phản bội” này trong mắt hắn đã tựa như người chết.

Cũng đúng, Thi tộc cũng chẳng khác người chết là bao.

Khiến hắn bất ngờ là sáu vị Đạo Tôn Cốt tộc và Thi tộc chẳng lo sợ chút nào.

Ngược lại ai nấy đều bình tĩnh như thường, đến khí tức quanh người cũng chẳng

hỗn loạn gì hết.

Đùa chứ, bọn họ cũng đâu phải lần đầu thấy Khương chưởng môn chiến đấu.

Mỗi lần hắn gặp phải tuyệt cảnh đều biến mất một cách kỳ diệu, đùa giỡn kẻ

địch một lát.

Sau đó quay trở lại sẽ dễ dàng xử lí đối phương.

Mà họ cũng không đoán sai.

“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra thực lực kẻ địch, sắp xếp phương án hồi

sinh.”

Lời nhắc nhở của hệ thống lại vang lên như thường lệ.

“Ting! Hiệu quả buff của Thăng Nguyên Hồng Vân của kí chủ duy trì một

phút.”

Thành ca suýt nữa không nhịn được mà đập hệ thống.

Cái phương án giải quyết gì keo kiệt quá vầy?

Cả Vân Di Đạo Tông môn nào mà chẳng có Thăng Nguyên Hồng Vân. Còn cần

hệ thống ngươi cho chắc?

Lại còn là bản thử nghiệm chỉ có một phút chứ?

Chắc ca thèm vào đấy?

“Ting! Kí chủ hồi sinh.”

Thành ca sống lại bày tỏ, đúng là thèm thật.

Hiệu quả buff Thăng Nguyên Hồng Vân của hệ thống mạnh mẽ hơn gấp trăm

triệu lần luôn.

Hắn cảm thấy sức chiến đấu hiện tại chưa đến mức thoát thai hoán cốt nhưng

miễn cưỡng cũng coi như là có thể đánh bại một trăm người như mình trước đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK