có thể đuổi đến trước.
Đường đường mệnh bài của Chí Tôn bị phá vỡ, chuyện lớn cỡ nào chứ?
Một vị Đạo Tôn tam phẩm dẫn đội, mười mấy vị Tiên quan tứ ngũ phẩm của
Thần Lôi Tư khí thế hùng hổ, thẳng tiến về phía Lạc Yên Hồ.
“Tham kiến Đạo Tôn!”
“Tham kiến Hắc Đình Đạo Tôn!”
“Tham kiến các vị Chí Tôn…”
Cho dù là Bạch Nguyên, Nguyệt Chỉ, hay là Nam Chước và những Tiên nhân
vây xem ở phía xa, tất cả đều cẩn thận dè dặt khom lưng xuống.
Đối diện với Đạo Tôn, bọn họ không dám bất kính.
Hơn nữa, đây còn là Đạo Tôn của Thần Lôi Tư!
Mà những đại lão của Thần Lôi Tư, thậm chí còn lười quan tâm đám Tiên quan
cấp thấp này.
Bọn họ chỉ đằng đằng sát khí hạ xuống không trung phía trên hồ.
Cảm nhận sơ qua một chút khí tức còn sót lại của Thương Liễm Chí Tôn, rồi
liền dùng ánh mắt uy nghiêm sắc bén nhìn xuống mọi người đang có mặt ở phía
dưới.
“Là ai làm?”
Hắc Đình Đạo Tôn bên ngoài vẻ mặt không hề giận dữ, giọng điệu cũng không
quyết liệt, thậm chí còn tỏ ra rất bình tĩnh.
Thế nhưng ba chữ đơn giản như vậy, đã khiến cho tất cả mọi người run rẩy
trong lòng.
Một số Tiên quan nhát gan, thậm chí không tự chủ được mà run lập cập.
Dường như lập tức sẽ xảy ra tại họa.
“Ta làm đó.”
Khương chưởng môn nhàn hạ nằm trên ghế nằm giơ tay, rất đứng đắn thừa
nhận.
“Ngươi?”
Cặp mắt của Hắc Đình Đạo Tôn như luồng điện, ánh nhìn như thanh đao lướt
qua người Khương Thành.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền khinh thường hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ dựa vào ngươi cũng chả xứng.”
Hết cách, cảnh giới bên ngoài của Khương Thành vẫn là Đế cảnh cửu trọng hậu
kỳ.
Hắc Đình Đạo Tôn cảm thấy chỉ cần IQ của bản thân vẫn còn bình thường, thì
sẽ không thể nào tin một Tôn giả có thể giết chết Thương Liễm Chí Tôn.
Những Chí Tôn của Thần Lôi Tư ở phía sau, càng bắt đầu nhốn nháo gầm lên.
“Ngươi thật to gan, chuyện thế này ngươi cũng dám mạo nhận?”
“Thứ vô liêm sỉ, xem ra ngươi chán sống rồi.”
“Vậy mà lại dám chơi Thần Lôi Tư bọn ta, nhất định phải trị tội cả người
này…”
“Ta thấy hắn chính là đồng bọn của hung thủ!”
“Hung thủ rốt cuộc là ai, còn không mau xuất hiện!”
Thành ca chậm rãi đứng lên.
Tam Nhãn Hổ đã quen thuộc về hắn biết, ca đây giận rồi.
Quả nhiên, nụ cười nhẹ nhàng vốn có của Khương chưởng môn biến mất rồi.
“Một đám chó hoang mắt mù từ đâu đến?”
“Cái gì gọi là ta không xứng?”
“Chiến tích của bản thân ta, ta còn không thể nhận sao?”
“Nói rõ với các ngươi, vừa rồi tên Thương Liễm Chí Tôn đó chính là ta giết
chết, ta còn giết chết rất nhanh, rất không đủ hưng phấn, sao nào?”
“Cái công lao này là của ta, bản thân ta vẫn đang ở đây mà, ta lại muốn xem
xem ai dám cướp?”
Tất cả mọi người có mặt đều tỏ ra bản thân không dám cướp.
Tiện thể bóc phốt bản thân cả đời này cũng chưa từng gặp chuyện kỳ lạ như
vậy.
Lão huynh, ngươi đã giết chết Tiên quan ngũ phẩm!
Biết đó là tội danh lớn như nào không?
Việc này thì cũng thôi đi, người khác suýt nữa đã bỏ qua cho hắn, hắn lại còn
gấp gáp nhất định phải nhận lấy.
Thậm chí còn chủ động nói đối phương là chó hoang mắt mù…
Mỗi bước đi của ngươi đều bước một cách rất hoàn hảo trên trung tâm con
đường dẫn đến cái chết!
Còn công lao?
Công lao đó sợ rằng cũng chỉ có ngươi thích thôi.
Ngay cả đám đại lão của Thần Lôi Tư ở đối diện, cũng bị việc này làm cho ngơ
ra rồi.
Nhất thời không hiểu tên Tôn giả ở phía dưới kia tại sao lại phản ứng mạnh như
vậy.
Có điều ngay sau đó bọn họ trở nên càng tức giận hơn.
“Đồ đáng chết!”
“Cho hắn biết mặt!”
“Ta thấy ngươi là muốn độ tử kiếp trước rồi!”
Nhìn thấy từng người bọn họ đều rút bí bảo ra, làm ra dáng vẻ muốn ra tay,
Thành ca mặt mày hớn hở.
Đồng thời âm thầm tính toán, nếu như tiêu diệt hết đám người này…
Thiên Đế và những Thần Quân còn bọc nổi không?
Nhưng cũng chính vào lúc này, phía sau lại bay đến một đám Tiên quan.
“Dừng tay!”
“Lui hết về sau!”
“Ai dám tự ý ra tay, tuyệt đối không nhẹ nhàng bỏ qua!”
Thần Lôi Tư trước giờ luôn kiêu căng ngạo mạn, sau khi nhìn thấy người, thật
sự thu lại bí bảo.
Mà những Tiên quan vây xem ở phía dưới, còn không dám thở mạnh.
Bởi vì người lần này đến chính là Chấp Luật Tư.
Bộ phận nắm giữ điều luật của Thiên cung, không biết có bao nhiêu Tiên quan
vi phạm thiên quy rơi vào tay bọn họ, cuối cùng kết thúc thê thảm.
Gặp bọn họ, ai dám không sợ chứ?
Hắc Đình Đạo Tôn mà vừa nãy còn vừa điên cuồng cũng lập tức thu kiếm lại,
nặn ra một chút nụ cười nghênh đón.
“Hóa ra là Phong Lẫm Đạo Tôn, vinh hạnh vinh hạnh, không ngờ lần này đã
kinh động đến cấp bậc này của ngươi.”
“Xem ra Chấp Luật Tư quả nhiên rất xem trọng chuyện này!”
Cùng là Đạo Tôn, cũng có phân chia sức mạnh cao thấp.
Mặc dù Phong Lẫm Đạo Tôn cũng là Tiên quan tam phẩm, nhưng sức chiến đấu
ăn đứt Hắc Đình Đạo Tôn.
Hơn nữa còn là viên quan của Chấp Luật Tư mà ai gặp cũng sợ.
Hắc Đình đương nhiên không dám khinh suất, thậm chí theo bản năng còn làm
ra vẻ thân thiết.
“Ba mươi triệu năm trước, lão phu đến Chấp Luật Tư làm việc, còn có may mắn
gặp được người!”
Vị Phong Lẫm Đạo Tôn đó chỉ lạnh lùng gật đầu một cái.
“Ừ, đúng là có chuyện như vậy.”
Còn những Chí Tôn khác của Thần Lôi Tư, cũng sôi nổi chào hỏi mấy vị Chí
Tôn khác của Chấp Luật Tư.
“Ha ha, Tần Bồng Chí Tôn, lâu rồi không gặp!”
“Dương Tự Chí Tôn, vinh hạnh vinh hạnh!”
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu…”
Tình cảnh này, làm giống như là bạn già lâu năm tụ họp vậy.
Những Tiên nhân vây xem ở phía xa kia, đã đang cười khổ rồi.
Khương Thành giết chết Thương Liễm Chí Tôn, vốn là lâm vào vụ án tày trời,
nhất định sẽ bị Chấp Luật Tư trị tội.
Nhưng hiện tại Thần Lôi Điện còn có dáng vẻ thâm tình với Chấp Luật Tư.
Chuyện này dĩ nhiên là không còn hồi hộp theo dõi nữa.
Khương Thành cũng không còn khả năng may mắn thoát tội nữa!
Nghĩ lại cũng đúng, người ta đều là Tiên quan tam tứ phẩm cấp cao, quan hệ lớn
như vậy, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp.
Bênh vực giúp đỡ lẫn nhau, kết thiện duyên cũng là chuyện đương nhiên.
Đừng nói lần này Khương Thành vốn đã có chứng cứ phạm tội xác thực, cho dù
hắn bị vu oan, cũng rất có thể sẽ rơi vào bước đường một đi không trở lại.
Những đại lão cao cấp này nghiền chết một tên Tiên quan bát phẩm, chỉ cần tùy
ý duỗi ngón tay.
Hắc Đình Đạo Tôn của Thần Lôi Tư hoàn toàn yên tâm, hiện tại hắn đã đang
suy nghĩ sau đó nên dùng tư thế gì để xử tử Khương Thành rồi.
“Người này tự xưng là tên hung thủ đó, cực kỳ đáng nghi!”
“Ta nghi ngờ hắn có liên quan đến tên hung thủ đó!”
Hắn chỉ vào Khương Thành, lại chợt cười lạnh nhìn đám nữ tiên Bạch Nguyên
và Nguyệt Chỉ một cái.
“Còn có bọn họ, ở cùng với người này, nhất định cũng không thoát khỏi liên
can!”
“Ta đề nghị bắt lại hết với nhau!”
Đám nữ tiên Bạch Nguyên và Nguyệt Chỉ nghe thấy lời này, nhất thời vô cùng
đau đớn, gần như tuyệt vọng.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, Thần Lôi Tư sẽ tuyệt tình như vậy.
Chỉ vì Thương Liễm Chí Tôn, lại có thể dùng máu của nhiều người như vậy để
dẹp yên ngọn lửa giận dữ.
Đây rõ ràng chính là muốn làm lớn chuyện, gom một mẻ lưới mà!
Biểu cảm của bọn họ bị Nam Chước để ý, nữ nhân này không nhịn được mà
nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười chế giễu.
Chợt, nàng chủ động đứng lên.
“Khởi bẩm Hắc Đình Đạo Tôn, Thương Liễm Chí Tôn và vật cưỡi Vân Lãng
Cực Thánh của hắn, quả thật bị tên Khương Thành này giết chết.”
“Ta tận mắt chứng kiến.”
“Không chỉ như thế, lúc đầu người báo cho Thương Liễm Chí Tôn biết vật cưỡi
bị giết cũng là ta.”
Loại chuyện chọn phe này, phải có nội dung kỹ thuật.
Nhìn đúng thời cơ, phân rõ thực lực hai bên và so sánh bối cảnh, nhìn chuẩn
hướng đi của câu chuyện, tất cả đều cần có học vấn.
Hiện tại Vũ Tần Tư và Cầm Lạc Tư đều bị cuốn vào trong, mà nàng lại thành
công gỡ bản thân ra ngoài.
Đây gọi là chuyên nghiệp!