đến kỳ hạn.
Thanh kiếm này biến thành một ngôi sao mang theo ánh sao rực rỡ và biến mất
trong Thiên địa.
Trước lúc biến mất, nó còn xuất ra một đường cuối cùng.
Hơn ba mươi tên Đạo Thần xông lên cướp đoạt thanh kiếm này đã trở thành lần
chém cuối cùng của nó.
Những Đạo Thần này đều không phải là Thiên Uyên Thánh chủ, không có
Thánh giới để chống cự.
Đối mặt với Vô Đạo kiếm, bọn họ yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Bị chia ra làm hai một cách dễ dàng, bị giết chết một cách triệt để.
Mãi cho đến lúc này, cuối cùng Thành ca cũng tỉnh táo lại.
Nhìn thấy thi thể rơi xuống, hắn mơ màng chớp mắt một cái, xảy ra chuyện gì
vậy?
Mặc dù vẫn chưa hiểu được tình hình, nhưng bản năng chiếm lấy chiến lợi
phẩm đã ăn sâu vào tận xương tủy hắn.
Thi thể của những người này chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị hắn dùng tốc độ
ánh sáng lột sạch sẽ.
Sau đó, cuối cùng hắn mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng hơn – vòng tay
buộc lấy thanh kiếm đã bị chặt đứt, Vô Đạo kiếm đã biến mất.
“Một cái bug không dễ gì có, ai làm mất kiếm của lão tử rồi?”
Ngay trước mặt mấy ngàn tên Đạo Thần, ca nổi trận lôi đình, nước bọt văng cả
ra ngoài.
“Người nào?”
“Là ai làm?”
“Đúng thật là vãi chưởng con mẹ nó mà! Vừa nãy ca còn mới giải cứu các
ngươi, đây là lấy oán báo ân sao?”
“Còn có lương tâm không? Còn có vương pháp không?”
“Các ngươi làm việc có thể chú ý một chút hay không?”
“Hừ! Ta khinh bỉ các ngươi!”
Bị hắn gào thét một trận như vậy, hơn hai ngàn Đạo Thần có mặt bị giáo huấn
trở nên sửng sốt.
Trong lúc nhất thời gần như không thể khôi phục tinh thần.
Mạch Phong ở phía sau khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Đại ca, ngươi kiềm chế chút đi!
Ngươi đứng ở bên phía Thiên tộc đó, hiện nay nơi này là nội địa của Tiên tộc,
ngươi lại không có Vô Đạo kiếm.
Xin hỏi sự tự tin của ngươi từ đâu ra vậy?
Những Đạo Thần ở đối diện đúng thật không ra tay với Khương Thành.
Một mặt, bọn họ vừa mới bị Thiên Uyên Thánh chủ cướp mất một phần Đạo Tự
Thân, tình trạng hiện nay cũng không tốt lắm.
Mặt khác, đã có hơn trăm người quen cũ đứng bên cạnh Khương Thành.
Cuối cùng, Thánh Hoàng với tư cách nắm giữ Tiên tộc, trước khi rời đi không
giết Khương Thành, cũng không nói phải giết hắn.
Chi tiết này, bọn họ nhất định phải cân nhắc một chút.
“Khụ, Khương đạo hữu, lần này đa tạ ngươi!”
“Công ơn của ngươi bọn ta sẽ ghi nhớ, sau này nếu như hai quân đối đầu, bọn ta
cũng sẽ không thể tự làm theo ý mình.”
Có người khẽ lướt đi.
Có người lại phát tiết lửa giận vào các môn đồ của thánh địa.
Còn có người… đã đi theo Khương Thành nhào về phía các bảo khố của thánh
địa.
Thành ca hoàn toàn không rảnh để nghe những người này nói nhảm, hắn còn
đang bận rộn đây này.
Sau khi bận rộn khoảng hơn nửa ngày, cuối cùng hắn cùng với mấy chục ngàn
Tiên nhân khác đã cùng nhau dọn sạch sẽ Thông Hư thánh địa.
Đến lúc này, tứ đại thánh địa của Tiên tộc đã chính thức trở thành ba.
“Ôi, lần này tới xem cuộc chiến thật sự là lỗ to rồi.”
Thành ca nhìn bàn tay trái trống rỗng của mình, hắn không khỏi có chút phiền
muộn.
“Đau đớn mất đi thứ ta thích, cho ta nhiều vật ngoài thân hơn nữa cũng có ý
nghĩa gì đâu chứ?”
Đám người Mạch Phong, Tịch Vân và Thiên Lâm không còn sức than phiền.
Lúc này ngươi không còn hy vọng, trái tim tang như chết, vậy mới vừa rồi lúc
tìm kho báu của môn phái tại sao lại tích cực và chuyên nghiệp hơn bất cứ ai
chứ?
Nhưng mà bọn họ cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như chính mình lấy được Vô Đạo
kiếm rồi lại bị mất thì chắc chắn tâm trạng còn suy sụp dữ dội hơn.
Đây chính là Thiên Đạo Chí Bảo đó.
“Khương chưởng môn hãy nén bi thương.”
Mạch Phong vỗ vai hắn, khô khan an ủi một câu.
“Đúng rồi, tiếp theo ngươi có dự định gì không?”
“Bọn ta có phải đi theo ngươi không?”
Khương Thành ngẫm nghĩ một chút, hôm nay những người này công khai đứng
cùng một chỗ với mình, vốn chẳng khác nào thân phận bị bại lộ.
Tương lai lăn lộn ở bên chỗ Tiên tộc không được tốt lắm.
“Như vậy đi, sau này các ngươi hãy đi theo ta, chúng ta thành lập đội ở Thiên
giới là được rồi.”
“Gọi là Phi Tiên Minh đi, cũng tiện cho những đệ tử của ta tìm đến.”
Mọi người vừa nghe xong đều lao nhao khen ngợi.
“Chỉ đợi ngươi nói câu này thôi.”
“Mọi người vẫn đang chờ ôm bắp đùi ngươi đấy!”
“Bây giờ ổn rồi, cho dù không đoạt được thần vị thì ít nhất cũng sẽ không chết
yểu ở Thiên giới.”
Chủ ý của Khương Thành đã quyết, vậy nên hắn dẫn theo hơn một trăm vị Đạo
Thần rời khỏi Thông Hư thánh địa.
Trước tiên mọi người quay lại môn phái của riêng mình, có người giải tán ngay
tại chỗ, có người thoái vị ngay lập tức, có người dẫn theo môn đồ trực tiếp đến
nhờ vả Thành ca.
Mà sau khi tên tuổi được truyền ra, những người quen cũ khác phân tán ở khắp
nơi Tiên tộc cũng lao nhau đến gần.
Nửa tháng sau, khi Thành ca ăn xong Toái Linh phiến, Linh Ý đã đạt đến Thiên
giai thập trọng.
Mà mọi người cũng lại rối rít đến tụ họp.
Đội ngũ đã lớn mạnh lên đến hơn sáu trăm ngàn người, Đạo Thần cũng đã có
hơn ba trăm vị.
Chỉ là, trong số những Đạo Thần này có hơn bảy mươi phần trăm trước kia
cũng chỉ là những Tôn Giả, Thiên Tôn và Chí Tôn không nổi bật lắm trước đây.
Mà lại không có đệ tử ngày trước của Phi Tiên môn trong số những người này.
Ở một vùng biển cả cách biên giới Thiên tộc hơn một tỷ dặm, bọn họ tìm được
một chỗ động thiên địa phúc.
Mọi người cùng thi triển thần thông, bày các loại cấm chế và trận pháp ở khắp
nơi xung quanh.
Khương Thành cũng bận rộn.
Hắn dựng lên một quần cung điện khổng lồ trên mặt biển trống rỗng, coi như là
một tổng bộ tạm thời.
Đích thân viết lên ba chữ Phi Tiên Minh to đùng, hắn cảm thấy mỹ mãn gật đầu.
Mọi người ở phía sau đương nhiên nịnh hót giống như thủy triều.
Cái liên minh tạm thời này cứ như vậy được thành lập.
Thực tế, cho dù không có Khương Thành, hơn ba trăm vị Đạo Thần này tập
trung ở một chỗ cũng là một nguồn sức mạnh vô cùng hùng mạnh rồi.
Ngoại trừ tam đại thánh địa bên phía Tiên tộc thì không môn phái nào có thể
chống lại được.
Hoàn toàn có khả năng tự vệ.
Chỉ là trước kia bọn họ đều không dám để lộ thân phận, phần lớn không có giao
tình qua lại cùng nhau, cũng không liên lạc với nhau.
Sự xuất hiện của Khương Thành coi như đã cho bọn họ một sợi dây liên kết lại
với nhau.
Dàn xếp xong chuyện bên này, hắn dự định quay về bên chỗ Vương triều
Nguyện Hoàn lấy thù lao.
Mặc dù lần này không thể giết chết Thánh Hoàng nhưng dù sao cũng thăm dò
được rất nhiều tình hình, coi như là hoàn thành một phần nhiệm vụ được thuê.
Nhưng hắn mới vừa rời khỏi bầu trời Phi Tiên Minh, viên Tử Tâm Tinh trong
trái tim hắn lại bắt đầu chuyển động không ngừng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao trái tim của Thần lại có phản ứng rồi?”
Phản ứng lần này được truyền đến từ Tiên tộc ở phía sau.
Điều này làm cho hắn có phần giống như tên hòa thượng lùn hai thước với tay
sờ không đến đầu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn đi một mạch về phía trước, lần này bay chưa được bao xa đã lập tức tiếp
cận được mục tiêu.
Đó là khe núi sâu được bao quanh bởi những dãy núi.
Rõ ràng hắn cảm nhận được dường như ở đây có cái gì đó đang gọi mình.
“Rốt cuộc là thứ gì?”
“Chẳng lẽ là những thần tử chiếm được bộ vị của Thần khác gọi?”
Lúc hắn đang ngờ vực thì đã có một bóng dáng ở đằng xa nhanh chóng tiến lại
gần.
Định thần nhìn lại, thì ra là Chỉ Dư.
“Khương Thành!”
“Thì ra là ngươi đang ở đây gọi bọn ta à?”
Chỉ Dư nhận được tay phải của Thần cũng không có sự thay đổi quá lớn so với
lúc đầu.
Sau khi nhìn thấy hắn, muội tử nở một nụ cười thân thiết.
Khương Thành cảm thấy hình như muội tử đang hiểu lầm gì đó.
“Ta không gọi các ngươi mà?”
Bản thân hắn cũng bị thu hút tới giống như vậy.
Nhưng lúc này Chỉ Dư đã bắt đầu khen ngợi hắn.
“Ta đã nghe nói đến chuyện của ngươi khoảng thời gian trước, ngươi thật sự rất
tốt!”
“Không ngờ, thì ra ngươi lợi hại như vậy.”
Lời khen này làm cho Thành ca để lại sự nghi ngờ vừa rồi ở sau đầu, thuần thục
bắt đầu làm màu.
“Quá khen quá khen, chỉ là một vài chiến tích bé nhỏ không đáng kể mà thôi.”