Tên này bị mình hãm hại, lại còn khen ngợi mình
Chợt, hắn mắng thầm.
Giả bộ, ngươi đang giả bộ bình tĩnh!
Thật sự còn giả bộ tốt hơn ta!
Hắn cũng không biết, Thành Ca thật sự rất vui mừng.
Nhiều thịt gà chủ động đưa tới như vậy, quả thật có thể ăn mừng đấy biết
không?
Còn chút ý nghĩ này của Lẫm Dã Tôn Giả, thật ra hắn đã biết rõ ngay từ đầu,
thậm chí còn đoán được hắn sẽ làm vài việc gì đó.
Cứ giả bộ không biết như vậy, sau đó nhìn hắn biểu diễn.
Khương chưởng môn rất thông minh, chỉ là thỉnh thoảng giả bộ hồ đồ mà thôi.
Còn nhiều thời điểm, là vì hệ thống quá mạnh mẽ, hoàn toàn khiến hắn không
cần phải động não.
“Lẫm Dã, đây là bảo vật mà ngươi nói?”
Hơn ba trăm tên Tà Tiên đã xông tới, vẻ mặt một gã cao thủ Đế Cảnh cửu trọng
bên trái khó chịu.
“Chỉ mấy con gà ốm như vậy, mà ngươi lại gọi tất cả bọn ta đến?”
“Cho rằng sự xuất hiện của bọn ta rất rẻ mạt sao?”
Lẫm Dã Tôn Giả cười hì hì, giả bộ tố cáo kể tội.
“Ôi chao, Bàn Phổ Tôn Giả, ngươi thật sự đã hiểu lầm ta…”
“Đừng thấy cảnh giới của bọn họ không cao, thực lực của vị cầm đầu này vô
cùng mạnh mẽ, hai đồng bọn kia của ta đã chết trong tay hắn.”
Thật ra là hắn nhắc nhở đám người này, đừng kinh địch.
Tên này rất mạnh!
Tốt nhất các ngươi nên sử dụng hết sức lực.
Mà nghe lời hắn nói, vẻ mặt những Tà Tiên vốn còn đang ung dung khinh
thường, lập tức trở nên nghiêm túc lên.
Hai đồng bọn kia của Lẫm Dã Tôn Giả, đều là Đế Cảnh cửu trọng hậu kỳ.
Có thể giết hai người bọn họ, chứng tỏ thực lực của Khương Thành còn cao hơn
bất kỳ ai trong số bọn họ!
“Thật không?”
“Vậy xem ra bọn ta đúng là phải cẩn thận một chút.”
Hơn hai mươi tên Đế Cảnh cửu trọng ở đây phân tán ra, những người còn lại
cũng đều sử dụng binh khí.
Thế thiên la địa võng, đã hình thành.
Lẫm Dã Tôn Giả ôm ngực, cười mỉm đứng ở một bên xem diễn.
Đám người Lại Bình, Biện Tu tức giận chửi ầm lên.
“Tên tặc tử nhà ngươi, quả là đáng hận!”
“Cố ý, chắc chắn là cố ý!”
“Còn tiết lộ thực lực của Khương đội trưởng, chắc chắn hắn đứng ở phe đối
diện, ta biết mà…”
“Ngươi xem bộ dạng chuyện không liên quan đến mình của hắn kìa!”
Đối mặt với sự chỉ trích của bọn họ, Lẫm Dã Tôn Giả dù bận vẫn ung dung mà
nhún vai.
“Nhiệm vụ mà đội trưởng của các ngươi cho ta, đúng là gọi người, nhưng
không bao gồm chiến đấu.”
“Cũng không nên nghĩ xấu cho người tốt ha ha ha!”
Tên này có thể coi là nghiện diễn xuất.
Tới bước này rồi, lại vẫn chưa lật mặt với Khương chưởng môn, mà ở đây giả
bộ là một đồng đội vô tội.
Hết lần này tới lần khác Thành Ca vẫn không hề trách cứ hắn chút nào.
“Đúng vậy, vậy ngươi có thể qua một bên xem, tiện thể bảo vệ mấy người bọn
họ một chút giúp ta, đừng bị ảnh hưởng của cuộc chiến giết chết đấy.”
Ngay cả Lẫm Dã Tôn Giả rất cực phẩm, cũng hơi không theo kịp tiết tấu của
hắn.
Lão huynh, ngươi thật sự không phân rõ địch ta sao?
Vậy mà còn để ta bảo vệ mấy đồng đội kia của ngươi?
Mà ý nghĩ đó của hắn chỉ kéo dài cho đến giờ phút này.
Khương chưởng môn trực tiếp ra tay, bắt đầu là công kích thần hồn.
Tử Hồn quay quanh quét sạch toàn trận trong một lần.
Dưới Đế Cảnh cửu trọng, thần hồn chỉ mới là cảnh giới ngọc hồn mà thôi,
đương nhiên là chết ngay tại chỗ!
Không trung lại một lần nữa mưa bánh sủi cảo.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, hơn ba trăm người cũng chỉ còn lại hơn hai mươi
tên Đế Cảnh cửu trọng.
Thần hồn của bọn họ là tinh hồn, có thể gắng gượng chống đỡ được một hồi,
vẫn chưa chết.
Nhưng tất cả đều đầu váng mắt hoa, trong đầu kêu ù ù, hoàn toàn không thể
điều động trôi chảy lực quy tắc.
Khoảnh khắc tiếp theo, Thành Ca rút Băng Trừng Đạo Kiếm ra, chính thức mở
màn cho trận chiến.
Vừa ra tay, vẫn là Ngũ Hành Kiếm Tâm như trước.
Chẳng qua lần này Ngũ Hành tụ họp, uy lực tăng lên nhiều lần.
Chỉ thấy Băng Kiếm kia quét ngang qua, hơn hai mươi tên Đế Cảnh cửu trọng
còn lại không hoa mắt không chóng mặt nữa.
Bởi vì tất cả đều đã chết.
Keng!
Thành Ca tra lại kiếm vào vỏ, búng tay với đám người Lại Bình phía sau.
Nhắc nhở bọn họ đi thu chiến lợi phẩm giúp mình.
Nhưng mà lúc này, đám người Lại Bình, Chung Mạn thành thạo nghiệp vụ lại
không nhúc nhích.
Tất cả đều bị dọa tới choáng váng, được chứ?
Lúc này trong đầu bọn họ đều là dấu chấm hỏi.
Vừa mới xảy ra chuyện gì?
Đừng nói tới bọn họ, ngay cả Lẫm Dã Tôn Giả với nụ cười hả hê trên mặt cũng
không hiểu nổi vừa xảy ra cái gì.
Hắn chỉ có thể khẳng định một chuyện – hơn ba trăm người mình gọi tới kia đều
đã chết.
Chỉ là chuyện trong một giây mà thôi.
Không thể sống sót dù chỉ một người.
Lúc này hắn há mồm, cằm cũng suýt nữa rơi xuống.
Đây…
Là giả sao?
Chính mình đã hổn hển quấy rộng hơn ba trăm người đến đây, có ép cũng ép
chết tên này rồi chứ!
Kết quả lại bị giết ngược lại.
Bị giết ngược lại thì thôi, vấn đề là còn bị giết trong chớp mắt.
Chuyện này, hoàn toàn vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
Công kích thần hồn của Thành Ca cũng không lan đến gần hắn, nhưng hiện tại
đầu hắn đã kêu ù ù, suýt nữa chập mạch.
Cho dù chuyện này đổi thành Chí Tôn, cũng rất khó làm được.
Chí Tôn có nhiều căn nguyên hơn Khương chưởng môn, hẳn là thực lực mạnh
hơn Khương Thành một chút.
Nhưng Chí Tôn giết Tôn Giả, thường thì cũng không phải chỉ có vài chiêu thức
như vậy, mà đã có được hiệu quả giết trong chớp mắt này của hắn.
Càng khỏi phải nói tới giết hết cả đám.
Chỉ có thể nói, bản thân Thành Ca thật sự rất đặc biệt.
Bên kia, cuối cùng đám người Lại Bình cũng tỉnh táo lại.
Sau đó, những lời nịnh hót cuồn cuộn liên tục như thủy triều.
“Trời ơi trời ơi, vừa rồi ta đã nhìn thấy cái gì?”
“Khương đội trưởng lại có thể dễ dàng giết chết hơn ba trăm tên địch?”
“Sự sùng bái của ta dành cho Khương đội trưởng, đã vượt qua Thiên Đạo!”
“Vô địch là gì, đây là vô địch!”
“Đi theo đại lão chỉ một chữ - ổn!”
Biện Tu lại chỉ vào Lẫm Dã Tôn Giả, trắng trợn cười nhạo.
“Ha ha ha, ngươi nhìn tên kia, đã sợ đến choáng váng!”
Đám người Lại Bình cũng nhớ lại cảnh trước đó, nhất thời trở nên giận dữ
không thể nén được.
“Không thể tha cho hắn!”
“Vừa rồi hắn hãm hại chúng ta, nếu không phải Khương đội trưởng thần uy cái
thế, chúng ta có thể đã tiêu đời rồi!”
“Đúng vậy, đại lão thắng là một chuyện, hắn hại chúng ta cũng cũng là sự thật!”
Nếu ở trường hợp khác, đương nhiên bọn họ không dám chỉ mũi một Đế Cảnh
cửu trọng mà mắng.
Nhưng hiện tại có Thành Ca, vậy thì khác.
Mà cả người Lẫm Dã Tôn Giả bị bọn họ chỉ trích mềm nhũn, hồn bay phách lạc
mà ngồi phịch xuống.
Hắn biết, mình chết chắc rồi.
Hành động đưa tới nhiều “kẻ địch” như vậy vừa rồi, ngang với mưu hại.
Hẳn là không ai có thể dễ dàng tha thứ chuyện này.
Hắn cũng đã sẵn sàng để bị Khương Thành xử tử.
Nhưng mà ngay sau đó, Thành Ca đưa đỡ hắn đứng lên, thậm chí còn vỗ vai
hắn.
“Các ngươi đều đang nói lung tung gì đó, còn không mau đi thu hoạch chiến lợi
phẩm?”
Hắn không vui liếc qua đám người Lại Bình.
“Hắn đã lập công, nếu không có hắn, sao ta có thể lập tức thu hoạch được nhiều
như vậy?”
Ca cố động viên Lẫm Dã Tôn Giả một chút, cho hắn cố gắng hơn.
“Lần này ngươi đã làm tốt lắm, lần sau tiếp tục cố gắng!”
Lẫm Dã đột nhiên phát hiện mình sẽ không bị xử tử, thậm chí không kịp nảy
sinh niềm vui, vẻ mặt mờ mịt.
Tên này…
Thật sự không nhìn ra mình đã hãm hại hắn một lần, hay là giả bộ?
Thành Ca nói chân thành như vậy, trong lúc nhất thời hắn cũng không phân rõ
được.