Diệp Minh vẻ mặt nghiêm túc đề ra một vấn đề rất quan trọng.
“Làm sao bọn ta có thể gặp đươc vị tiền bối Khương Thành kia?”
Những đệ tử khác cũng nhao nhao lắc đầu.
“Đúng vậy, cho dù tương lai bọn ta có thể may mắn đến được Khiếu Mang vực,
cũng không tiến vào được đại môn của Phi Tiên Môn đâu nhỉ?”
“Càng nói gì đến gặp được nhân vật cấp bậc kia?”
“Ầy, nếu như chúng ta có thể quen biết một Đạo Thánh, cũng không đến nỗi rơi
vào vận mệnh bị người chi phối rồi.”
“Càng huống hồ, cho dù nghĩ hết tất cả các cách gặp được vị Khương tiền bối
kia, hắn lại sao có thể sẽ giúp bọn ta chứ?”
“Chúng ta và Phi Tiên Môn không quen không biết đấy!”
Vi Hành suy nghĩ một chút thấy cũng phải.
Đổi thành bất kì người khác đều sẽ coi những lời nói vừa rồi kia của mình thành
chuyện hoang đường.
Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, dường như là đã làm ra quyết định to
lớn gì đó.
“Xem ra, ta nhất định phải nói cho các ngươi một bí mật kinh thiên đã chôn sâu
nhiều năm rồi.”
Bởi vì bình thường hắn không có vẻ kiêu ngạo gì, luôn thích đùa cợt, nhìn thấy
vẻ mặt này của hắn, mấy tên đệ tử đã trực tiếp cười ra tiếng.
“Lẽ nào ngươi muốn nói, ngươi và Khương tiền bối đã từng có duyên gặp mặt
một lần?”
“Chẳng lẽ là đã từng cùng nhau uống rượu ở mấy chục tỷ năm trước?”
“Ha ha ha, đó là không thể nào.”
“Nếu như chưởng môn chúng ta có trải nghiệm đó thì sớm đã khoác lác đến tận
mây xanh rồi, sao có thể giấu đi chứ?”
“Ít nhất phải khoác lác bên miệng tám mươi ngàn lần!”
Vi Hành Đạo Tôn lại không hề cười.
“Im lặng!”
“Chuyện lần này liên quan đến sống chết của Phi Tinh Đường, ta không phải là
đùa cợt với các ngươi!”
Mắt thấy hắn hình như là nghiêm túc, chúng đệ tử cũng nhao nhao sắc mặt chợt
lạnh.
“Khương Thành chưởng môn là tổ sư đời đầu tiên của Phi Tiên Môn, đám
người Kỷ Linh Hàm chưởng môn và La Viễn trưởng lão đều là đệ tử đời thứ hai
của Phi Tiên Môn.”
“Mà ta, lại là đệ tử đời thứ tư của Phi Tiên Môn – Chu Tử Hành, từ Hạ giới đã
bắt đầu theo sau Khương chưởng môn.”
“Chỉ là trước khi Nguyên Tiên Giới gây dựng lại, bọn ta và hắn đã tạm thời thất
lạc.”
“Những đệ tử đời thứ hai ba bốn bọn ta này, ngoài trừ phần nhỏ ở lại tổng bộ
Phi Tiên Môn ra, những người khác đều phát triển ở bên ngoài.”
“Thật sự tính lại, thực ra Phi Tinh Đường chính là một chi nhánh của Phi Tiên
Môn, tổng bộ đương nhiên sẽ giúp chúng ta.”
Sau khi giọng nói của Vi Hành Đạo Tôn rơi xuống, trong toàn bộ thuyền Tiên
một mảnh tĩnh lặng.
Sau trọn vẹn mười giây, cuối cùng mới có người dở khóc dở cười phá vỡ yên
tĩnh.
“Sư phụ ngươi lúc nào mới có thể nghiêm túc một lần đây?”
“Cũng đã đến giờ phút quan trọng này rồi, ngươi vẫn là hài hước như vậy.”
“Chưởng môn hắn thích tìm vui trong đau khổ mà!”
“Các ngươi nhìn biểu tình vừa rồi sư tổ hắn nghiêm túc biết bao, suýt nữa ta
cũng đã tin rồi.”
Chúng đệ tử chỉ coi hắn lại đang chém gió.
Dù sao chuyện tương tự như thế lúc trước đã từng xảy ra vô số lần.
Năm đó Chu Tử Hành từng tiếp nhận qua sự hun đúc của Thành ca, cũng đã
nhiễm phải tật khoác lác quá mức.
Có điều kĩ thuật làm màu cả hắn không đủ tinh xảo, chỉ học được hình không
học được thần, cho nên bình thường đều là tự thổi phồng không vốn liếng.
Dần dà, các đệ tử cũng đã coi điều này thành một hạng đam mê chẳng ảnh
hưởng gì mấy rồi.
Có vài đệ tử thậm chí còn cố ý đùa cợt nói: “Dựa theo cách nói này của chưởng
môn, chúng ta há chẳng phải cũng coi như là đệ tử của Phi Tiên Môn rồi sao?”
“Cảm thấy như chúng ta không phải là tiểu môn phái, mà là xuất thân danh môn
đại phái danh chấn Nguyên Thiên Giới à?”
“Vậy hiện tại chúng ta ra ngoài đột ngột tiết lộ thân phận, có phải là Minh Nhai
Thiên đều phải lấy lễ đối đãi rồi không?”
“Ha ha, được rồi được rồi, đừng nằm mơ nữa.”
Vi Hành Đạo Tôn suýt nữa đã bị đám đệ tử này chọc đến tức lệch mũi.
Hiếm khi ta nghiêm túc đứng đắn nói ra bí mật thật sự đã chôn giấu trong lòng
bao nhiêu năm, kết quả các ngươi vậy mà lại không một ai tin?
Hắn cảm thấy rất mất mặt.
Tuy nhiên hiện tại ngoại trừ những lời nói suông, hắn cũng không lấy ra được
chứng cứ chân thực có lực thuyết phục gì cả.
Cũng ngay vào lúc này, một miếng ngọc bội hắn vẫn luôn mang theo bên người
đột nhiên sáng lên quang mang chín màu.
Nhìn thấy quang mang này, Vi Hành đã kích động nhảy lên ngay tại chỗ.
“Có nhìn thấy không hả, các ngươi có nhìn thấy không hả?”
Hắn vung vẩy miếng ngọc bội nhỏ nhắn kia.
“Thực ra miếng ngọc bội này là bí bảo đặc biệt để duy trì liên hệ với tổng bộ,
bên kia đã chủ động liên hệ với ta rồi!”
“Quang mang chín màu, đây là lệnh triệu tập của tông môn đã ước hẹn trước,
muốn gọi ta trở về!”
Nhìn ngọc bội lần đầu sáng lên trong mấy chục tỷ năm kia, Vi Hành Đạo Tôn
nước mắt giàn giụa.
“Có thể kết nối với bí bảo này, chỉ có Kỷ chưởng môn, đây là bản thân nàng
đang tự mình gọi ta đấy!”
“Ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng đã có thể trở về gặp mặt mọi người rồi…”
“Hiện giờ các ngươi nên tin tưởng rồi chứ?”
Chúng đệ tử đưa mắt nhìn nhau.
Điều này nhìn thì quả thực giống như chuyện như thế.
Nhưng lúc trước chưởng môn quá không đứng đắn, kết hợp với phong cách
trước đó của hắn, mọi người càng bằng lòng tin đặc hiệu phát sáng của ngọc bội
này là hắn tự mình chuẩn bị.
Đôi lông mày thanh tú của Diệp Đường khẽ liếc, lộ ra sự hoài nghi nồng đậm.
“Sư phụ, đây lại không phải là Tiên khí truyền tin, bọn ta cũng không gặp được
Kỷ chưởng môn, làm sao biết được đối diện có phải là nàng hay không?”
“Đúng thế, hơn nữa phía trên này cũng không hiển thị Phi Tiên Môn đâu.”
Vi Hành cũng dở khóc dở cười.
“Tiên khí truyền tin làm gì truyền được xa như vậy? Lúc đó bọn ta phân tán ở
các địa vực khác nhau trong Đạo Tuyệt Chi Địa, mỗi một đạo đều có quy tắc
Thiên Địa khác nhau, chỉ có thể thông qua bí bảo này để triệu tập.”
“Bỏ đi, dù sao sau này các ngươi sẽ hiểu rõ thôi.”
“Đến lúc đó sẽ biết toàn bộ những gì ta nói hôm nay đều là sự thật.”
Đôi mắt to của Mặc Vu Vi tu vi thấp nhất trong ba mươi lăm tên đệ tử vụt sáng
lên, tò mò hỏi: “Sư tổ gia gia, nếu như ngươi đã quen biết Khương Thành tiền
bối và Kỷ chưởng môn, vậy tại sao trước kia không cầu cứu bọn họ chứ?”
Vấn đề này, quả thực chính là khảo tra linh hồn.
Đúng thế, Phi Tinh Đường đều đã cùng đường bí lối, bị ép đến tuyệt cảnh rồi.
Không, lúc trước khi rút được thẻ đen, bị phái đến tiền tuyến đã nên cầu cứu
tổng bộ rồi đấy!
Thân là đệ tử đời thứ tư của Phi Tiên Môn, sao có thể còn bị người khác tuỳ ý
chi phối số phận chứ?
Cho nên xem ra, quả nhiên hắn vẫn là đã nói dối.
Đón lấy ánh mắt ý vị thâm trường giống như đã nhìn thấu lời nói dối kia của
chúng đệ tử, Vi Hành Đạo Tôn há miệng.
Đột nhiên, hắn mạnh mẽ vỗ một chưởng vào lồng ngực mình.
“Mẹ kiếp, lão tử quên mất!”
Hắn thật sự đã quên mất.
Nghĩ đến mấy chục tỷ năm trước, hắn đã rời khỏi Phi Tiên Môn, bay một mình
ở Đạo Tuyệt Chi Địa.
Khi đó mọi người đều đã định trước rồi, trừ phi tổng bộ bên kia triệu tập, hoặc
là đi đến đường cùng, bằng không không được tiết lộ quan hệ với Phi Tiên Môn.
Mấy chục tỷ năm nay, Vi Hành không phải là chưa từng gặp phải nguy cơ,
nhưng mỗi lần hắn đều dựa vào bản thân đứng dậy, cũng coi như là đã có được
vô số kinh nghiệm quý báu.
Một mực đều nghĩ đến tương lai muốn giúp được tổng bộ bên kia, làm gì nghĩ
đến chuyện cầu trợ bên đó?
Lại thêm cả ngọc bội mấy chục tỷ năm chưa từng sáng lên bao giờ, dần dần, hắn
cũng đã sắp quên đi đồ vật này.
Mà lần này, hắn không quan tâm được quá nhiều nữa!
Hắn vội vàng lại cầm ngọc bội kia lên lần nữa, đồng thời ấn xuống ba chỗ nhô
lên khác nhau ở phía trên ngọc bội kia.
Ngay sau đó, ba ánh sáng màu đỏ vàng lam điểm ở trên ngọc bội loé lên mấy
giây, mới dần dần ảm đạm xuống.
“Đây là tín hiệu cầu cứu khi gặp phải nguy cơ sống chết, bên kia có thể thông
qua bí bảo biết được vị trí của chúng ta, nhất định sẽ phải Đạo Thánh đến đây!”
Vi Hành Đạo Tôn đã hoàn toàn yên tâm.
Hắn thu lại ngọc bội, hưng phấn vung cánh tay nắm đấm.
“Lần này chúng ta được cứu rồi!”