Đó là một trong mười ba Thiên Đạo Chí Bảo, nghe nói có thể sửa chữa số
mệnh.
Huyền diệu khó lường, thần thông quảng đại!
Không biết có bao nhiêu Đại năng đã chịu thiệt ở trước mặt nó.
Mà hiện tại, cây bút này lại xuất hiện ở ngay trước mặt mình?
Tiêu Hoài không thể tin được đây là sự thật, hắn không khỏi nhìn người phụ nữ
thần bí ở trước mặt.
“Ngươi là…”
Tiên Mẫu vẫn không trả lời hắn.
Mà lại thản nhiên nói: “Có cây bút này, ngươi không cần lo lắng bị bọn họ trả
thù nữa.”
Lòng Tiêu Hoài đã xao động như sông cuộn biển gầm từ lâu.
Nếu đây thật sự là Mệnh Nguyên bút, vậy thì đương nhiên là không cần lo lắng
gì cả.
Người bị trả thù, bản thân mình có thể sửa chữa số mệnh của bọn họ, để bọn họ
không đến nỗi bị chết thảm.
Những môn phái gia tộc độc ác ngang ngược kia, mình cũng có thể sửa chữa số
mệnh của bọn họ, khiến bọn họ suy bại.
Đây đúng là bảo vật mà hắn cần nhất.
Chỉ là, tất cả những điều này đều là mộng ảo.
“Muốn có được nó, ta phải trả giá lớn gì?”
Hắn vẫn là cảm ngộ đạo lý, không có công không nhận lộc.
“Rất đơn giản, ngươi cần ký thác số mệnh của mình trên Thiên Đạo, nếu Thiên
Đạo tổn hại ngươi cũng sẽ tổn hại theo.”
“Từ nay về sau, lấy việc bảo vệ trật tự Thiên Đạo làm nhiệm vụ của mình.”
Đây là kế hoạch của Tiên Mẫu.
Mười ba chí bảo này, tương lai, sớm muộn gì cũng sẽ không ngăn được chúng
tiên nhân càng ngày càng mạnh.
Một khi đã như vậy, thà phân phát mười trong số mười ba chí bảo này đi còn
hơn.
Chọn lựa người thích hợp, để bọn họ hỗ trợ bảo vệ Thiên Đạo.
Sở dĩ lựa chọn Tiêu Hoài, không phải vì Tiên Mẫu cũng là người tốt, hay giúp
đỡ người khác.
Mấy thứ như sinh lão bệnh tử thiện ác ân oán tình thù, ở trong mắt nàng hoàn
toàn không có ý nghĩa gì.
Thứ mà nàng xem trọng, chính là sự kiên trì giữ gìn trật tự của Tiêu Hoài.
Mà một khi số mệnh ký thác ở trên Thiên Đạo, có được Thiên Đạo Chí Bảo, từ
nay về sau, Tiêu Hoài sẽ nhận được sự che chở của Thiên Đạo.
Đây có thể nói là may mắn khi là người của Thiên Đạo, gần như không ai có thể
sánh kịp.
Trong phạm vi Thiên Đạo che phủ, chắc chắn hắn sẽ không bị chết yểu, sớm
hay muộn cũng sẽ trở thành nhóm người đứng đầu Nguyên Tiên giới.
Đến lúc đó, hắn lại đang cầm trong tay Mệnh Nguyên bút, chẳng phải hắn sẽ là
một trong số những người bảo vệ Thiên Đạo tốt nhất sao?
Thêm chín người như vậy nữa, thì gần như Thiên Đạo đã vững chắc đến không
thể vững chắc hơn nữa.
Tiêu Hoài cũng không biết những kế hoạch lâu dài kia.
“Ký thác số mệnh của chính mình ở trên Thiên Đạo?”
Mệnh Nguyên bút có thể sửa số mệnh của người khác, nhưng số mệnh của mình
lại không thể nắm trong tay?
“Đúng vậy, một khi đồng ý sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đổi ý, nếu như ngươi
không muốn, có thể từ bỏ.”
Sinh linh trong thiên hạ nhiều như vậy, cho nên có rất nhiều mục tiêu để cho
Tiên Mẫu lựa chọn.
“Ta bằng lòng!”
Tiêu Hoài gần như không do dự.
Số mệnh ký thác ở trên Thiên Đạo, chuyện thế này, những người khác có cầu
cũng không cầu được.
Đây chính là Thiên Đạo làm chủ cho mình!
Trong thiên hạ, còn có ai có thể lớn hơn Thiên Đạo?
Mà ngay khi hắn nói ra ba chữ “ta bằng lòng”, đột nhiên tất cả sinh linh trong
toàn bộ Nguyên Tiên giới đều đồng loạt nghe thấy một giọng nói ở sâu trong ý
thức.
“Được!”
Ngay khi lời này vừa dứt, Tiêu Hoài chính thức nhận được sự đồng ý của Thiên
Đạo.
Số mạng của hắn, đã được ký thác trên Thiên Đạo.
Mà Mệnh Nguyên bút cũng chính thức rơi vào tay hắn.
“Chí bảo này, thật sự thuộc về ta?”
Tiên Mẫu lắc đầu: “Hiện tại, chỉ có thể xem như tạm thuộc về ngươi, ngươi còn
phải vượt qua khảo nghiệm tiếp theo.”
“Khảo nghiệm gì cơ?”
“Công bằng, không có bất kỳ sự tư lợi, yêu ghét nào, giúp người khác chủ trì
công đạo mười ngàn lần.”
Mặt Tiên Mẫu không biến sắc, nói: “Khi đó, ngươi có thể chính thức có được
cây bút này.”
Chủ trì công đạo mười ngàn lần?
Đó là cả một quá trình dài lâu.
Hơn nữa mỗi lần đều phải công bằng.
Hắn hỏi một cách thận trọng: “Nếu giữa chừng, ta có thiên vị một lần…”
“Vậy cây bút này sẽ biến mất khỏi tay ngươi, tiếp tục tìm kiếm người kế tiếp
thích hợp với nó.”
Tiêu Hoài gật đầu thật mạnh: “Ta sẽ luôn giữ vững bản tâm của mình, bảo vệ
Thiên Đạo!”
Hắn vuốt ve cây bút kia, có chút tò mò hỏi: “Cây bút này thật sự có thể thay đổi
số mệnh của mọi người, bao gồm cả bậc Chí tôn trong truyền thuyết?”
Tiên Mẫu liếc nhìn hắn một cái: “Sức mạnh của Mệnh Nguyên bút có thể phát
huy ra nhiều hay không, còn phụ thuộc vào độ mạnh Đạo Tâm của bản thân
ngươi.”
“Ngươi hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể thay đổi số mệnh của Đế Cảnh thất
trọng.”
“Chờ sau này, khi ngươi đã thật sự mạnh rồi, kẻ hèn như Chí tôn không đáng để
nhắc tới nữa?”
Nói tới đây, bỗng nhiên nàng nhớ tới điều gì đó.
“Nhưng mà, có một người có thể là ngoại lệ. Mạng số của hắn, ngay cả Mệnh
Nguyên bút cũng không có cách nào can thiệp được.”
“Ai?”
“Người kia đã chết rồi.”
Bỏ lại những lời này, Tiên Mẫu biến mất hoàn toàn ở trước mắt hắn.
Một ngày sau, một cuộc nổi loạn đã nổ ra bên trong Thiên Lãng tông.
Tông chủ bị đại trưởng lão giết chết, các trưởng lão còn lại lập thành mấy phe
tranh đấu không ngừng, máu chảy thành sông.
Gần ba ngày sau, các vị cấp cao trong môn phái đều chết trong cuộc nội chiến.
Một tháng sau, Thiên Lãng tông sụp đổ hoàn toàn, đệ tử còn sót lại thì tan đàn
xẻ nghé.
Cùng lúc đó, các gia tộc và các môn phái lớn xung quanh, cũng lần lượt gặp
phải nội chiến và kẻ thù bên ngoài.
Bên kia, Tiên Mẫu lại đang tìm kiếm người bảo vệ cho chí bảo tiếp theo.
Mà Thành Ca lúc này, như trước, vẫn đang chìm đắm trong vòng tuần hoàn chết
- hồi sinh - đạt được Huyền Văn kế tiếp.
Vui thì có vui.
Nhưng mà cũng rất nhàm chán.
Tại nơi hoang vắng này, hắn luôn nhớ về Tiên Mẫu.
Tốt xấu gì cũng có thêm một người nói chuyện, không phải sao?
Sau mấy chục lần tuần hoàn, cuối cùng Tiên Mẫu đã trở về.
Ở bên ngoài bận rộn nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng phân phát xong
mười chí bảo.
Hiện tại, cũng chỉ còn lại ba chí bảo cuối cùng, bao gồm cả Vô Đạo kiếm.
Vì chọn ra mười người, gần như nàng đã chạy khắp tất cả các địa vực của
Nguyên Tiên giới.
Người được chọn để tham gia khảo sát, cũng không chỉ có mười vị kia.
Chẳng qua những người còn lại đó không thể vượt qua khảo nghiệm cuối cùng
của nàng mà thôi.
Mà hôm nay đại công cáo thành, nàng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Chờ những người này phát triển.
Sau khi bọn họ trở nên mạnh mẽ, phòng tuyến bảo vệ của Thiên Đạo sẽ không
thể bị phá vỡ, thậm chí bản thân nàng cũng có thể nhàn rồi!
Sau đó, nàng nhìn thấy Thành Ca đang vui vẻ bên trong vòng xoáy của Thiên
Đạo.
“Vậy mà ngươi vẫn còn sống?”
Tiên Mẫu cũng giống như hầu hết các thần linh, luôn vô cùng cao ngạo, lạnh
lùng khi ở trước mặt những sinh linh khác, vậy mà lúc này mặt của nàng cũng
lộ ra vẻ kinh ngạc.
Có lẽ, cũng chỉ có Khương Thành mới có thể khiến nàng lộ ra biểu cảm phong
phú như người phàm như vậy.
“Ô, đã lâu không gặp, ngươi đi làm gì thế?”
Thành Ca rõ ràng đã nhìn thấy sự kinh ngạc của nàng, nhưng cố tình nói sang
chuyện khác, hắn cố tình tỏ ra không quan tâm đến chuyện hắn còn sống.
Giống như đây là thao tác cơ bản, hoàn toàn không đáng để bàn luận.
“Ngâm” mình ở trong Thiên Đạo mấy năm nay, dường như, kỹ năng làm màu
của hắn cũng càng ngày càng tinh vi hơn.
Trong lúc nhất thời, Tiên Mẫu không biết nên nói cái gì cho phải.
Chẳng lẽ, lần trước mình đã nhìn lầm rồi?
Không phải, rõ ràng là Thiên Đạo đã gạt bỏ hắn rồi mới đúng.
Đối mặt với câu hỏi vặn lại của Thành Ca, phải một lúc lâu sau, nàng mới chậm
rãi nói: “Ta đi ra ngoài chọn mười người, phân phát mười chí bảo cho bọn họ.”
Chuyện này, nàng cũng không định gạt Khương Thành.
Dù sao mười người kia có Thiên Đạo che chở, cho dù Khương Thành thật sự
muốn xuống tay với bọn họ, cũng không thể thành công.
Nghe nói có mười chí bảo đã bị phân phát, mặt rồng của Thành Ca lộ vẻ giận
dữ.
“Cái gì?”
“Vậy mà ngươi lại phân phát mười chí bảo ra bên ngoài?”
“Tại sao không thương lượng với ta?”