Hắn quả thực không ngờ tới, sau khi “Thủ hạ” của Chung Thác nhìn thấy phân
thân biến thành chó của hắn, lại có phản ứng này.
Dùng dâm dục ngập trời cũng không có cách nào miêu tả được.
Những cao thủ tam tộc phía sau cũng không có sức phỉ nhổ.
Ngươi là đồng bọn thân thiết của Chung Thác đấy.
Hiện tại chẳng lẽ không phải ngươi nên là người tức giận nhất sao?
Đây coi là huynh đệ chó má gì, bạn bè không thân cũng vững chắc hơn so với
tình hữu nghị của các ngươi!
Lê Hàn Ngọc không khỏi liếc mắt nhìn Khương hiền giả, ánh mắt hỏi ý kiến
mình nên làm như thế nào.
Thành Ca còn có thể làm thế nào, dù sao vẫn không thể để nàng ta đứng mãi
không động.
Phất phất tay: “Xử lý hắn đi.”
Một công tử bột áo lượt quần là tổ như vậy, giữ lại cũng không có giá trị gì.
Lê Hàn Ngọc lập tức rút kiếm, chém thẳng xuống.
Nàng được thăng cấp tới tư chất nhất đẳng, luôn được đíhc thân Thành Ca chỉ
bảo, tiến cảnh có thể nói là thần tốc.
Bây giờ đã là Thiên Huyền ngũ trọng.
Ở trước mặt nàng, Thiên Huyền ngũ trọng bình thường cũng không phải là đối
thủ, huống chi Bàng Hải Địa Huyền nhị trọng.
Nhưng mà một kiếm này chém xuống, lại giống như là chặt xuống một lớp mai
rùa dày nặng.
Một tầng giáp vàng trên người Bàng Hải bỗng dưng sáng lên.
Ngay sau đó, chấn động kinh khủng tỏa ra đủ để ngang hàng với Đế Huyền
cảnh.
Kim quang che lấp cả mảnh trời, Lê Hàn Ngọc bị chấn động suýt chút nữa bay
ngược ra ngoài.
Cho đến lúc này, Bàng Hải cuối cùng mới phản ứng lại.
“To gan!”
Mặt tên công tử này bị dọa đen, nếu như không phải Chung Thác mặc vào một
kiện Huyền khí cấp chí tôn cho hắn, một kiếm vừa rồi không chừng hắn đi tong
rồi.
Tiếp theo, chính là lửa giận thô bạo.
“Giết hắn!”
Hắn chỉ vào Khương hiền giả gào thét giống như giết heo vậy.
“Bắt nữ nhân này lại, giết tên nam nhân kia!”
Thành Ca suýt chút nữa bị tên này chọc tức.
CMN, Ngươi cũng khá biết thương hoa tiếc ngọc.
Rõ ràng là Lê Hàn Ngọc chém ngươi, người ngươi muốn giết lại là ta?
Hơn mười tên Đế Huyền cảnh bên cạnh nghe được mệnh lệnh, cũng không dám
chậm trễ.
Không bảo vệ tốt Bàng Hải, làm cho huynh đệ Đế Tôn xảy ra chuyện, bọn hắn
cuối cùng cũng sẽ bị trừng phạt, thậm chí có thể sẽ bị giết chết chôn cùng.
Sau đó Thành Ca ở bên trong một mảnh đặc hiệu biến thành “Tà ma dị giới” Lý
Tuấn Lãng.
Đồng thời 50 cái huyền văn cùng xuất hiện, một kiếm chém giết tên Đế Huyền
cửu trọng xông vào sớm nhất.
Tiếp sau đó…
Tất cả mọi người đều ngừng lại.
Người Huyền tộc lại không ngốc.
Đây là sức chiến đấu quái gì?
Một chiêu diệt cửu trọng?
Còn để người ta sống sao?
Hơn nữa, gương mặt Lý Tuấn Lãng, những cao thủ này bọn hắn cũng thấy qua
từ trong ảnh rồi.
Đó là cao thủ mà Đế Tôn tạm thời cũng không thể bắt được.
Khương Thành thì bỏ đi, nhưng Lý Tuấn Lãng thì bọn hắn không dám đánh.
“Chạy!”
Mọi người cực kỳ thức thời, ngay lập tức đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng Thành Ca sao có thể nhìn một đống chiến lợi phẩm chạy đi.
“Các ngươi muốn đi đâu?”
Thấy trốn không thoát, nhóm cao thủ này chỉ có thể liên tục khoát tay cười làm
lành.
“Không có không có, chúng ta chỉ là đột nhiên nhớ tới có chút việc gấp.”
Thành Ca liếc nhìn Huyền khí vẫn sáng trong tay bọn họ: “Các ngươi vừa rồi
không phải tính chém ta sao, sao lại không chém?”
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
“Đây là Huyền khí của ai, tại sao lại xuất hiện ở trong tay ta?”
Người thứ nhất dẫn đầu ném Huyền khí cầm trong tay ra ngoài như ném củ
khoai bỏng tay vậy.
“y da, tại sao ta cầm kiếm, kỳ quái, lẽ nào là mộng du?”
“Đều là hiểu lầm thôi tiền bối, bọn ta không có một chút ác ý với ngươi.”
“Uy danh của ngươi truyền khắp trên dưới Huyền Giới, bọn ta ngưỡng mộ còn
không kịp, làm sao có thể sẽ kêu đánh kêu giết?”
Thành Ca cũng phục bọn lưu manh này, vì mạng sống, thật sự là mặt mũi cũng
không cần, tùy tiện nói dối bất chấp.
“Các ngươi đang đùa ta?” Hắn sầm mặt lại.
Đám người hoảng sợ, có người dưới tình thế cấp bách chỉ vào Bàng Hải bên
kia.
“Vừa rồi cũng là bị hắn đầu độc!”
“Không sai, bọn ta không làm thế không được!”
“Bọn ta căm thù hắn đã lâu, hận không thể chặt hắn thành tám khúc, hôm nay
Lý tiền bối đến, thật sự là rẽ mây nhìn thấy mặt trời…”
“Rất đúng rất đúng, vẫn mời Lý tiền bối giết tên này!”
Thành Ca liếc mắt nhìn bên kia, thực lực của bản thân Bàng Hải không đáng kể,
nhưng sức phòng ngự Huyền khí cấp chí tôn của hắn rất mạnh.
Chung Thác ở bên trong Huyền khí kia, sức mạnh đặc thù cũng rót vào hắn.
Còn kèm theo phản chấn, hiệu quả bảo vệ tính mạng là hạng nhất.
Mỗi lần Lê Hàn Ngọc chém tới, bản thân vẫn sẽ chịu chút chấn thương.
Nhưng mà sau khi nữ nhân này nhận được mệnh lệnh, thì sẽ chấp hành mà
không suy nghĩ, cho dù biết rõ không hủy được, vẫn cứ thử nghiệm không
ngừng.
Mà Bàng Hải bên trong sau khi phát hiện bình yên vô sự, cũng vênh váo lần
nữa.
Bất chấp ra bên ngoài hung hăng nói lời châm chọc.
“Ha ha, dáng vẻ mỹ nhân ngươi đổ mồ hôi đầm đìa, thật là làm cho ca ca đau
lòng quá.”
“Muốn đến trong lòng ca ca nghỉ một lát hay không?”
“Chém vào người ta, đau ở tim ngươi…”
Thành Ca nhìn một chút, dựa vào thực lực trước mắt của Lê Hàn Ngọc, trước
khi hao hết Huyền lực của Chung Thác lưu lại, bản thân có thể cũng đã bị đánh
chết.
Thế là mắt hắn khẽ chuyển động, nhìn về phía đám người trước mắt.
“Các ngươi căm thù hắn?”
Đám người liên tục gật đầu.
“Không sai không sai!”
“Bọn ta hận thấu xương, hận không thể ăn thịt hắn, uống máu của hắn!”
“Xin tiền bối nhanh chóng giết chết hắn, làm chủ cho bọn ta!”
Thành Ca hài lòng khẽ gật đầu: “Ta sẽ làm chủ cho các ngươi, nhưng giết chết
hắn vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân các ngươi.”
Hắn hướng phía Bàng Hải bên kia chép miệng.
“Lên đi, ta xem xem các ngươi hận hắn bao nhiêu.”
Ơ chuyện này?
Đám người ngây ra.
Muốn nói hận, bọn hắn quả thực khó chịu Bàng Hải đã lâu.
Một kẻ chỉ là Địa Huyền nhị trọng ngự trị ở trên đầu của bọn hắn đã lâu, xem
bọn hắn như người hầu tới sai vặt, ai có thể cam tâm tình nguyện?
Huống chi tên công tử bột này từ trước đến nay mặc kệ phải trái, có đôi khi còn
có thể lấy sự nhục nhã của bọn hắn làm niềm vui.
Nhưng mặt khác, Đế Tôn Chung Thác còn sống.
Nếu như đích thân mình xuống tay với tên công tử bột này, tương lai bản thân
chắc chắn sẽ bị Chung Thác trả thù.
Kết cục tuyệt đối vô cùng thảm thương.
“Thế nào?”
Thành Ca liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của bọn hắn.
Đám người này ngoài miệng nói thì dễ nghe, trên thực tế cũng chính là vì bảo
toàn sinh mệnh mà thôi.
“Vừa rồi các ngươi là đang cố ý lừa ta?”
Hắn gõ gõ mũi kiếm: “y, ngày thường ta hận nhất là người lừa gạt ta, xem ra
hôm nay nhất định phải…”
Lời vẫn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên có một Đế Huyền tam trọng ngao
ngao kêu vọt ra.
“Giết!”
Hắn hung hăng bổ một đao trên vòng phòng hộ mai rùa kim sắc của Bàng Hải.
Ầm!
Kim quang tung tóe, dưới một đao này, bản thân hắn cũng bị đánh bay ra hơn
ngàn trượng, lòng bàn tay bị đánh rách.
Nhưng mà phòng ngự của Huyền Khí Chí Tôn kia cũng yếu đi một chút.
“Ta và Bàng Hải không đội trời chung!”
Hắn cũng bất chấp tổn thương của phản chấn, quay trở lại lần nữa, chém tới.
Bản thân Bàng Hải cũng bị hắn chém cho mê mẩn.
“Hạ Thiên! Ngươi thật to gan, dám ra tay với ta!”
Tên công tử bột không chịu được, trước kia Hạ Thiên ở trước mặt hắn trung
thực bao nhiêu, nào biết được hôm nay chính là hắn xuống tay đầu tiên.
“Ta nhất định phải nói cho Chung đại ca, để hắn san bằng toàn tộc của ngươi,
lột da tróc thịt…”